Mùa này, không khí cũng đã có chút lạnh lẽo.
Cô chỉ mặc một bộ chiếc váy dài màu vàng nhạt, dù đã khoác bên ngoài một chiếc áo choàng, lúc này, khi ở trong kho lạnh, cô thật sự vẫn không thấy có chút ấm áo nào.
Cô đưa tay lên xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân đều đang dần dần đông lại, thật lạnh quá.
Cô là lần đầu tới nơi này, cũng không thù không oán với bất cứ ai, rốt cuộc là ai lại làm như vậy!
Rốt cuộc là ai đánh xỉu cô rồi lại đem cô nhốt vào hầm băng này?
Di động của cô vẫn ở trên người, thế nhưng đã bị ném hỏng, bây giờ Cố Uyên có muốn gọi điện thoại cầu cứu cũng không có cách nào.
Cô dùng sức đập vào cánh cửa dày nặng trịch: “Có người hay không, bên ngoài có ai không? Có ai nghe thấy tôi không.!"
Qua mấy phút, Cố Uyên cả người run rẩy, may mắn duy nhất chính là cô ở trên giá đựng hàng tìm được một cái áo khoác, cô khoác lên vai, hơi lạnh vẫn như cũ vây quanh cô, xâm nhập vào từng da thịt của cô.
Cô gắng phả ra hơi ấm vào lòng bàn tay, cố gắng muốn mình ấm áp thêm một chút, cô không thể ngủ, ở nơi như thế này nếu như ngủ, có khi thật sự sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Dọc theo cửa ra vào, cố gắng vận động thân thể, cố gắng để cho mình giữ tỉnh táo.
Nhưng mà dần dần, cô thật sự…
Cố Uyên cảm thấy, mình sắp không kiên trì được..
Cô thật mệt mỏi quá, lạnh quá.
Ý thức dần dần mơ hồ, cô tựa vào cửa ra vào, chậm rãi ngồi xuống, khí tức lạnh như băng giống như lưỡi đao sắc bén đang liên tục đâm vào mỗi một tấc da của cô, đánh gục các dây thần kinh của cô.
Mí mắt của cô run rẩy lay động.
Ngón tay run rẩy cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy màn hình vẫn đen xì không đổi. Có chút tuyệt vọng nhếch khóe môi.
Tô Ngọc Kỳ bây giờ, chắc hẳn đang ở bên cạnh cô Đông Phương kia, điện thoại di động của cô hỏng rồi, thật sự không liên lạc được với bất cứ ai.
Trong nháy mắt lí trí dần dần tiêu tan đó, trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, cũng nhớ tới rất nhiều người, cuộc đời của cô, những tiếc nuối, những vui sướng.
Mẹ, Tùng An..
Còn có Tinh Tinh. Đây là điều duy nhất Cố Uyên không thể buông tay…
Còn có, Tô Ngọc Kỳ,.,.,
——
“Chị Thanh Thanh, chị nói xem, chúng ta đem cô ta nhốt vào bên trong kho lạnh thật sự không sao chứ?” Người nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi năng động, trên khuôn mặt có chút lo lắng, lông mày nhăn lại, đang chăm chú nhìn vào cô gái ngồi ở bên cạnh.
Đông Phương Thanh Thanh cười cười: “Em sợ cái gì nha, chẳng qua là vứt cô ta vào kho lạnh để dạy dỗ một chút mà thôi, hơn nữa không phải chúng ta đã để lại điện thoại di động cho cô ta rồi hay sao? Cô ta có thể cầu cứu nha, sẽ không có chuyện gì đâu, lại nói, năm ngoái chúng ta cũng từng đem Tống Ánh San kia vứt vào trong kho lạnh, anh Kỳ cũng không tức giận mà, anh ấy sẽ không tìm tới chúng ta đâu.”
Cô gái trẻ tuổi kia vẫn cảm thấy có chút không thích hợp: “Nhưng mà, đây dù sao cũng là vợ của anh ấy, nếu như anh ấy sau khi biết chuyện muốn tìm chúng ta trách tội thì sao, dù sao tối nay cũng là tiệc tối do chị Vỹ tổ chức.”
"Nếu như em thấy sợ, em tới thả cô ta ra là được rồi, nhưng mà chị không đi đâu, người nào không biết chị Vỹ vẫn luôn yêu thích anh Kỳ, chúng ta làm như vậy cũng là muốn giúp chị Vỹ dạy dỗ người phụ nữ kia một chút mà thôi." Đông Phương Thanh Thanh kéo tay cô gái trẻ kia: “Sắp tới lúc khiêu vũ rồi, đừng nói mãi mấy chuyện này."
——
Tô Ngọc Kỳ ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Đông Phương Vỹ đi tới trước mặt anh, đưa tay nhẹ nhàng ôm anh một cái sau đó buông ra: “Kỳ, ngày mai anh đi rồi, công ty em còn có một số việc, không có cách nào đi tiễn anh, em ở đây nói chào tạm biệt với anh.”
"Ừm."
"Kỳ, nếu như em về nước, anh nhớ phải tới chơi với em, em có rất nhiều chỗ chưa từng được tới.”
"Nếu như cô Đông Phương đến, tôi nhất định sẽ sẽ sai người sắp xếp." Tô Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, giọng nói lại lạnh lẽo mà xa cách.
Đông Phương Vỹ chỉ nở nụ cười: “Anh vẫn như vậy."
Người đàn ông đứng ở trên cầu thang tầng hai, ánh mắt đảo một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Cố Uyên, anh cau mày đi xuống. Ánh sáng trong phòng tiệc nhẹ nhàng, người đứng đông đúc, khúc nhạc Piano vang lên du dương, mọi người đã bắt đầu khiêu vũ.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia báo đã tắt máy.
Thế mà lại tắt máy, người còn không thấy?
Đáng chết, đến cùng là chạy đi đâu rồi?
Đông Phương Vỹ nhìn anh: “Kỳ, chúng ta cũng đi khiêu vũ một bài đi."
Tô Ngọc Kỳ thu tầm mắt lại không gật đầu cũng không có lắc đầu, cau mày, người phụ nữ kia đi đâu rồi? Không phải nói là đừng có chạy loạn lung tung sao?
"Kỳ.."
"Cô Đông Phương, tôi còn có việc cần đi trước, đành tạm biệt cô ở đây, trong này những người muốn mời cô Đông Phương khiêu vũ có rất nhiều."
Nói xong, anh nện bước chân dài, nhanh chân đi xuống tầng.
Cho dù Đông Phương Vỹ có được giáo dục tốt như thế nào, giờ khắc này nụ cười cũng cứng ngắc trên khóe môi, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, khớp xương lộ ra rõ ràng, mấy giây sau, cô nâng làn váy dài lên, bước chân xuống lầu.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục xa hoa đi tới, chắn ở trước mặt Đông Phương Vỹ, khuôn mặt đẹp trai lại có chút âm nhu: “Vỹ, em vậy mà lại đi thích cái loại đàn ông kia sao? Tại sao? Em đường đường là cô chủ nhà Đông Phương, từ khi nào đã bị người từ chối lại còn không cần mặt mũi mà dán đến.”
Khuôn mặt Đông Phương Vỹ lạnh lẽo: “Công Tôn Dịch, chuyện này cùng với anh cũng không có quan hệ gì."
"Vỹ, anh sẽ nhanh chóng đưa người tới cầu hôn em với ông cụ nhà Đông Phương, em nói xem, chuyện này với anh có quan hệ hay không."
"Hừ, lại còn muốn cưới tôi, nhà họ Công Tôn các anh vẫn chưa có mặt mũi lớn như vậy đâu!" Đông Phương Vỹ lướt qua người anh ta, bước chân ưu nhã đi xuống cầu thang.
Tìm khắp một vòng phòng tiệc, Tô Ngọc Kỳ cũng không tìm thấy bóng dáng của Cố Uyên, cô gái này rốt cuộc đã đi đâu rồi, anh đã hỏi vài nhân viên tạp vụ, cũng đều được trả lời là chưa từng thấy cô, anh biết người phụ nữ kia rất nhát gan lại nhu nhược, cô không có khả năng chạy loạn khắp nơi, càng không thể một mình rời đi.
Dựa theo tính cách của cô, chắc hẳn nên là, cô tìm một chỗ yên tĩnh nào đó ngồi chờ đợi mình, nhưng mà, anh đã tìm khắp tất cả các phòng nghỉ ở trên tầng hai cũng không thấy người.
Căn bản không có chút manh mối nào của cô để lại.
Sắc mặt của anh trầm xuống, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Cô không thể nào tự mình rời khỏi đây, anh rất hiểu cô, lời mà anh nói cô chắc chắn sẽ nghe theo, cô lần nào cũng rất biết điều gật đầu.
Như vậy thì chỉ có một nguyên nhân..
Ánh mắt của anh lạnh lẽo mà nguy hiểm nheo lại Tô Ngọc Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới, ở tiệc rượu của nhà Đông Phương, lại có người dám động tới người của anh.