Anh ta buông lỏng tay La Vân, đá cô ta ra sau, La Vân ôm ngực nằm trên đất, thấy Cao Lịch sắp đi, chịu đau ôm lấy chân Cao Lịch: “Anh Lịch, anh giúp em đi, giúp em đi mà, để em thấy mặt thằng bé, bây giờ nó sống hay chết em cũng không biết….”
Cao Lịch dừng bước, anh ta cúi đầu nhìn La Vân, trên mặt là vẻ dữ tợn.Tô Ngọc Kỳ về Gấm Nhu, anh đến phòng làm việc, Trần Kiên Trung gọi điện thoại cho anh, sau đó treo điện thoại.Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, thím Lâm đi tới: “Thưa Ngài, cơm tối chuẩn bị gì?”
Tô Ngọc Kỳ thản nhiên mở miệng: “Thím chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
Người đàn ông lấy di động, nhìn chằm chằm màn hình, một lúc sau, anh gọi cho vú Trương cuộc điện thoại: “Mợ đang làm gì?”
Vú Trương nói: “Mợ đang đọc sách ở ban công!”
“Còn đang đọc sách?” Người đàn ông cau mày, từ giữa trưa vú Trương đã nói là đang đọc sách, đến bây giờ là buổi tối, vẫn đang đọc sách?
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, lấy bộ quần áo rộng, đi ra ngoài.
Thím Lâm nhô đầu ra: “Ngài muốn đi đâu.”
“Tối nay tôi không ăn ở nhà.” Tô Ngọc Kỳ vừa nói vừa mặc áo bành tô, rời khỏi phòng.
Vú Trương đang nấu cơm, nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài cửa sổ, bà lau tay đi ra ngoài, vừa hay Tô Ngọc Kỳ đi vào.
“Ngài đã đến rồi.”
Tô Ngọc Kỳ cởi áo bành tô: “Mợ đâu?”
“Ở ban công.”
Người đàn ông cởi tây trang, kéo lỏng cà vạt, đi nhanh về phía ban công, người phụ nữ ngồi trên ghế nằm ban công, bên chân là chú chó vàng.
Tiểu Ngũ nghe thấy tiếng động, kêu hai tiếng ‘gâu gâu’.
Nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ, nó dường như hơi sợ, không chạy tới cắn ống quần anh, mà quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu kêu mấy tiếng.
Cố Uyên nghe thấy tiếng, nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ, cô buông quyển sách trên tay, đứng dậy: “Ngài Tô.”
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, không nghịch.”
Tiểu Ngũ trốn ra sau Cố Uyên.
Tô Ngọc Kỳ cầm quyển sách đặt trên bàn, mở ra, là một cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Đã ăn cơm xong.
Cố Uyên ôm Tiểu Ngũ ngồi trên ghế sô pha, cô sờ đầu Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, tự con đi chơi đi.”
Thả Tiểu Ngũ xuống, Tiểu Ngũ cuốn quanh bên chân, liếm mắt cá chân cô.
Cố Uyên cầm sách, đi vào phòng ngủ.
Tô Ngọc Kỳ cơm nước xong tới phòng làm việc, mở máy tính, Hoàng Hưng gửi một phần tư liệu qua đây, anh chuẩn bị xem.
Chợt nghe bên ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng kêu ‘gâu gâu.
Còn cả tiếng cào cửa.
Cái tiếng móng vuốt sắc nhọn ma sát.
Người đàn ông đứng dậy, đi ra mở cửa, thấy Tiểu Ngủ ghé vào cửa, vừa nhìn thấy anh, cắn ống quần anh, Tô Ngọc kỳ xoay người, nhấc Tiểu Ngũ lên, khóe môi cười giễu cợt.
Tiện tay ném tiểu Ngũ đi.
Tiểu Ngũ cắn ống quần người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, anh chuẩn bị bảo vú Trương ôm vật nuôi nhỏ này xuống thì phát hiện hình như con thú cưng này kéo anh đi về một hướng.
Tô Ngọc Kỳ đi đến cửa phòng ngủ, Tiểu Ngũ vòng vòng quanh chân, kêu liên tục.
Người đàn ông cau mày, mở cửa đi vào.
Thấy bóng dáng gầy gò ngồi trước bàn, anh bước mấy bước đi qua, phát hiện cô đang nhìn sách, nhưng mãi không giở trang khác, chỉ nhìn sách chăm chú, ánh mắt trống rỗng, giữ nguyên một tư thế thật lâu.
Rơi vào thế giới của riêng cô.
Người đàn ông mấp máy môi, cô giữ tư thế ấy cả một ngày ư?
Anh còn tưởng rằng cô nhìn sách thật.
Anh gọi cô: “Lưu Thanh Vũ.”
Cố Uyên không nhúc nhích.
Giọng người đàn ông trầm xuống: “Lưu Thanh Vũ.”
Cố Uyên chuyển động con ngươi, nghiêng người nhìn Tô Ngọc Kỳ, cô thấy ánh mắt Tô Ngọc Kỳ tối đen ẩn hiện sự tức giận.
Tô Ngọc kỳ cầm lấy cuốn sách, giở hai trang.
“Cô nói cho tôi, quyển sách này kể về chuyện gì.”
Đôi mắt người phụ nữ đen trắng rõ ràng chuyển động một chút, cô cắn môi: “Ưm… Kể về…”
Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh ném sách vào thùng rác, anh cúi đầu nâng mặt Cố Uyên lên, vẻ mặt tức giận đè xuống hôn.
Anh dùng sức cắn cánh môi mềm mại như hoa của cô, hai tay chống lên bàn, giam cô trong bờ ngực anh.
Cố Uyên sợ run chớp mắt một cái, trừng lớn mắt.
Cô giãy giụa trong ngực anh, lật đật đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.
Tô Ngọc Kỳ cảm nhận được sự kháng cự của cô, anh thấy trong mắt cô ẩn chứa sợ hãi, thả cô ra, hơi xoay người, tầm mắt ngang cô, anh nhìn người phụ nữ bởi vì thở dốc mà he hé cánh môi, do bị anh cắn mà đỏ bừng như anh đào hấp dẫn, giọng anh hơi trầm: “Nhìn xem tôi là ai! Đây là biệt thự Ngân Phong, không ai động tới cô đâu!”
Cố Uyên trừng mắt, nhìn xung quanh, chỗ này là phòng ngủ của cô…
Cơ vừa kháng cự theo bản năng, cô nhớ tới mấy người xé quần áo cưỡng bức cô…
“Tôi rất xin lỗi…”
Nghe được những lời ấy của Cố Uyên, đáy mắt người đàn ông tối sầm u ám, cánh tay dài nâng thắt lưng Cố Uyên bế bổng cô, hôn cô lần nữa.
Tiểu Ngũ kêu ‘gâu gâu, cắn quần tây của Tô Ngọc Kỳ.
Cố Uyên sợ hãi chớp mắt, cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, cơ thể không run như trước nữa, nhưng sợ hãi dưới đáy lòng không tan biến, từ từ nhắm mắt, nhưng lòng vẫn căng thẳng.
Ngón tay nắm chặt lại.
Tô Ngọc kỳ không ép buộc cô, hôn một lúc, buông lỏng Cố Uyên ra, dưới ánh đèn sang ngời trong phòng ngủ, vẻ mặt dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ngực, theo bản năng vuốt sợi tóc bên tai cô ra sau.
Anh phát hiện cơn hờn giận của anh thế mà iêu tan nhanh đến thế.
Đôi mắt với người phụ nữ này, Tô Ngọc kỳ phát hiện, năng lực khống chế sự tự chủ của anh kém đi, anh tức thì tức, nhưng nhanh chóng nguôi giận.
Anh có không thích thế nào, ghét cô ra sao, vẫn phát hiện đôi khi anh không khống chế được nhớ tới bóng hình cô.
Đi sâu vào tâm trí anh, mãi không phai.
Ngón tay Tô Ngọc Kỳ chạm vào sợi tóc mềm mại của cô, như bị điện giật buông ra, sắc mặt bình tĩnh như trước, đáy mắt khôi phục vẻ lạnh lùng: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Sau đó anh ta xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Đi xuống cầu tháng dưới tầng, anh đi tới ban công, muốn hút điếu thuốc xua tan cảm xúc mới nảy nở thoáng chốc trong lòng, phát hiện anh không mang thuốc, hai tay người đàn ông khoanh lại trước cửa sổ.
Nhìn bóng đêm mờ mờ bên ngoài.
Hai tay từ từ siết chặt.
Trong lòng anh âm thầm khiếp sợ, trong một khoảng thời gian ở đây, tuy ngoài miệng anh nói ghét người phụ nữ này, ghét người phụ nữ đó, nhưng… Anh phát hiện chính anh vốn không có suy nghĩ ghét cô.
Rốt cuộc là sao… Vì sao lại như vậy…
Anh vẫn nghĩ tới cô không từ thủ đoạn gả cho anh, nhưng khi cô rưng rưng nước măt nói với anh một câu ‘Gả cho anh cũng quấy rầy cuộc sống của tôi’, trái tim anh lại đau đớn.
Anh không thích có tên đàn ông nào nhìn cô chằm chằm.
Anh không thích nhìn cô mặc quần áo hoa hòe hoa sói, anh không thể không thừa nhận rằng cô mặc đồ đỏ rất dễ nhìn, trong mắt đám người lần đầu thấy cô, anh để thư ký chọn cho cô bộ quần áo bình thường trông rất cứng nhắc, nhưng cô mặc vẫn dễ nhìn như trước, giống đóa sen trắng không nhiễm bụi trần.
Cô chỉ có thể là của anh, không thể là của ai khác, chuyện xảy ra tối hôm trước, lúc anh tới toilet, hận không thể giết ba người kia ngay lập tức, trước kia anh chưa từng tức giận đến thế…
Hình như đúng là mấy năm nay không có.
Người phụ nữ này thật phiền phức, luôn chọc anh mất hứng, số lần anh tức giận nhiều, ở trước mặt Lưu Thanh Vũ, sự tự chủ anh lấy làm kiêu ngạo sụp độ.
Người phụ nữ này dường như bẩm sinh áp chế anh.
Trong tim nhảy ra đáp án ấy.
Tô Ngọc Kỳ mân môi, đè xuống đáp án trong lòng, khóe môi người đàn ông lạnh lung cong lên trào phúng, thích cô ta, không thể nào. Anh sẽ không thích cô.
Phiền lòng.
Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại.
Tay siết thành nắm đấm, đấm lên cửa sổ.
Đúng!
Người phụ nữ đó là thứ phiền phức, sao anh thích cô được!
Căn bản không có khả năng xảy ra!
Chẳng qua bởi vì cô rất phiền phức, anh rất ghét cô, mới chú ý tới cô như thế, nhớ số điện thoại của cô chỉ là sự cố ngoài ý muốn, vốn anh không lưu số điện thoại di động của người phụ nữ nào, anh chỉ vô tình nhớ số cô thôi!
Chứ anh không lo cho cô!
Sau khi phân biệt rõ, sắc mặt Tô Ngọc Kỳ dịu đi đôi chút, anh cầm áo bành tô với chìa khóa xe đi ra ngoài, nhanh chóng khởi động xe.
Xe có rèm che màu đen chạy nhanh trong bóng tối.
Xe phóng nhanh trên đường.
Anh không về Gấm Nhu, xe đi dạo vòng quanh ngã tư đường Thành phố Hải Châu, anh rút một cây thuốc từ trong túi, hút một điếu, mãi đến mười một giờ.
Tô Ngọc Kỳ dừng xe ven đường, anh phát hiện anh thế mà không để ý dừng xe ở biệt thự Ngân Phong.
Ngồi trong xe.
Tô Ngọc Kỳ nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, thấy những tòa biệt thự màu trắng cách đó không xa, Tô Ngọc Kỳ khẩy bụi thuốc lá, xuống xe.
Mười một giờ, bên trong phòng ngủ đèn vẫn còn sáng.
Cố Uyên nằm trên giường, cô không ngủ được, thậm chí cô còn sợ ngủ, nhắm mắt lại lại nhớ chuyện ngày đó xảy ra ở quán bar.
Giống như cơn ác mộng khi cô còn trẻ.
Bám lấy cô.
Cô bật đèn trong phòng ngủ chạy mức tối đa.
Vú Trương gõ cửa bảo cô nghỉ ngơi.
Cố Uyên lên tiếng trả lời.
Chỉ có Cố Uyên tự biết, cô không phải không muốn ngủ, căn bản là cô… không thể nào ngủ yên…
Cô tắm giặt sạch sẽ ngồi ở đầu giường, đứng dậy đi ra trước bàn lấy bản vẽ, tiếp tục sửa sang lại, mấy hôm nay cô đã xem rất nhiều tác phẩm của nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng, hiểu thêm rất nhiều, cả những yếu tố mới.
Cắn cán bút, Cố Uyên cảm thấy đã được rồi, cụ thể phải đợi cho áo cưới làm xong, Mộc Như Phương mặc thử xem thế nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Cố Uyên tưởng là vú Trương, hô: “Vú Trương chờ chút tôi ngủ ngay đây, vú ngủ trước đi, muộn lắm rồi.”
Giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lung vô tình vang lên: “Cô cũng biết đã khuya rồi à.”
Cố Uyên ngẩng đầu.
Tô Ngọc Kỳ… Không phải anh ta đi rồi sao?
Cô nhướn đôi hàng mày xinh đẹp nho nhã, thu lại bản vẽ, đứng dậy để lên trước bàn, hơi nhắm mắt, giọng nói nhợt nhạt: “Tôi… Tôi không mệt, chờ lát nữa mới đi ngủ.”
Cố Uyên nói xong, không khống chế được ngáp một cái.
Cô lúng túng cắn cánh môi.
Người đàn ông nhìn thoáng qua đồng hồ, cởi áo bành tô và tây trang mắc lên giá áo, động tác tao nhã cởi quần áo.
Cởi bộ quần áo trong màu đen, người đàn ông cười: “Đấy là không mệt?”
Cố Uyên đáp, hai má ửng đỏ: “Cũng không phải là mệt, ngáp chẳng qua là phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
Tô Ngọc Kỳ gật đầu nhìn cô: “Tiếp tục?”
Cố Uyên trợn mắt.
Tiếp tục cái gì chứ.
Cô không còn gì muốn nói nữa.
“Ngài Tô, anh phải nghỉ ngơi thôi chứ?” Thật ra Cố Uyên muốn hỏi, đêm nay anh muốn ở đây nghỉ ngơi không, nhưng thấy người đàn ông cởi quần áo đã lộ ra nửa người trên, cô hơi quay mặt đi, rõ quá rồi.
Hôm nay.
Đột nhiên anh trở lại.
Rồi tự dưng ung dung đi mất.
Bây giờ đã quay về.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, không lên tiếng, cởi thắt lưng, cởi quần tây, cường điệu đáp câu “Ừ”.
Cố Uyên nghe thấy tiếng thắt lưng da cọ vào kim loại, phản ứng kịp, hai má đỏ ửng.
Tô Ngọc Kỳ đi vào phòng tắm.
Cố Uyên không biết đêm ấy ngủ thế nào, cô nhắm mắt thiếp đi, lúc mở mắt nhìn thoáng qua di động, mới rạng sáng hai giờ.
Cánh tay người đàn ông đặt lên lưng cô.
Nặng như khối gỗ.
Cố Uyên mở to hai mắt, bên trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng dường như bởi sự tồn tại của Tô Ngọc Kỳ, cô không còn lo sợ bóng tối.
Cánh tay người đàn ông giật giật, Cố Uyên kịp phản ứng được cô bị người đàn ông ôm vào ngực, Cố Uyên tựa vào bờ ngực ấm áp của người đàn ông.
Bên tai là tiếng tim đập “thình thịch”.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đánh úp cô.
Vừa có cảm giác, thế mà ngủ thẳng tới buổi sáng hôm sau, khi Cố Uyên mở to mắt, đáy lòng khiếp sợ, Tô Ngọc Kỳ thế mà… Không rời đi.