Thần Phi vốn là con gái của Bạch Đại Tướng quân, tên ban đầu của cô là Bạch Ngưng Sương, là một cô nương có nụ cười tươi đẹp, ngỗ ngáo bá đạo.
Với Thần Phi thâm trầm quyến rũ sau khi vào cung hoàn toàn là hai tính cách khác nhau.
Lý Mưu có hơi lo lắng về kỹ năng diễn xuất của Lâm Quán Quán.
Những cảnh Lâm Quán Quán quay Thần Phi cơ bản đều một lần là qua, mặc dù Bạch Ngưng Sương với Thần Phi là cùng một người nhưng phải quay ra được cảm giác khác biệt rõ rệt.
“Quán Quán, làm được không em?”
“Không vấn đề gì.”
Lý Mưu thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì tốt!
Trong thời gian ở với nhau, anh cũng đã hiểu đôi chút về Lâm Quán Quán. Đứa trẻ này không khoác lác, nếu cô đã nói không có vấn đề gì thì chắc chắn là không có vấn đề gì.
Hai người đợi một lúc thì Cơ Dã Hỏa đến.
Từ đằng xa, Cơ Dã Hỏa mặc một thân trường bào màu xanh da trời, thong thả bước đến. Trên đầu đội tóc giả, mái tóc dài được buộc lại bằng dải vải màu xanh, đôi lông mày được vẽ mềm lại nên đường nét khuôn mặt của anh ta trông có vẻ dịu dàng.
Anh ta cầm một cuốn sách cổ, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống, mặt như ngọc trên mũ”, tràn đầy khí chất thư sinh.
Mặt như ngọc trên mũ”: chỉ một người tự cao tự đại; không coi ai ra gì Lâm Quán Quán bị chắn kinh!
Không cần phải nói, Cơ Dã Hỏa mặc đồ cổ trang cũng rất ra gì đấy chứ.
Lý Mưu thấy hình tượng của anh ta cũng vô cùng kinh ngạ!
cGiống hệt như hình tượng của Ninh Dịch trong kịch bản!
“Công tử như ngọc, tuyệt thế vô song!”
“Ha ha, đương nhiên rồi, không phải tôi nói phét đâu, bản công tử nếu như sinh ra ở thời cổ đại thì chỉ cần dựa vào mỗi gương mặt này cũng có thể trở thành một nhân vật!” Co Dã Hỏa sải bước tới, đến gần Lâm Quán Quán xoay một vòng, sau đó nháy mắt với cô, “Ngưng Sương, vi phu có đẹp trai không?”
Lâm Quán Quán, “……
Chết tiệt!
Không mở miệng thì thôi, đã mở miệng thì khí chất của người phong độ vừa mới cố gắng tạo ra lập tức biến mắt!
ì Ngữ khí cợt nhả, cứ như là một tên công tử buông thả tự luyên vậy.
Lâm Quán Quán giật giật mép dữ dội.
Nhân lúc đạo diễn đang trao đổi với nhân viên công tác, Cơ Dã Hỏa lập tức đến bên cạnh Lâm Quán Quán. Lâm Quán Quán bị dọa cho hết hồn, nhanh chóng nhìn xung quanh rồi nhanh chóng tránh xa anh ta, cô đè thấp giọng xuống cảnh cáo anh ta.
“Đừng có dựa sát như vậy!”
“Xi! Em chột dạ cái gì, chúng ta diễn vai tình nhân trong phim mà, ở cạnh nhau đối thoại không phải rất bình thường sao?”
Ánh mắt Cơ Dã Hỏa nhìn Lâm Quán Quán vô cùng bắt ngờ.
Lâm Quán Quán búi tóc rất đơn giản, mái tóc dài ngang lưng xõa trên vai, cô mặc một bộ kính trang” màu xanh khói sạch sẽ gọn gàng.
Kính trang”: Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ Cơ Dã Hỏa kéo áo nhích gần đến trước mặt Lâm Quán Quán, “Quán Quán, em xem chúng ta mặc có giống đồ đôi không!”
Cơ Dã Hỏa vốn là vật chói sáng, đi đến đâu cũng có người nhìn không rời mắt, lần này anh ta lại gần, lập tức các diễn viên nữ liền đổ ánh mắt ghen ghét.
Lâm Quán Quán nghiền răng, “Cút!”
“Quán Quán…… đi “Nói ít thôi! Cơ Dã Hỏa, anh dám để người ta biết được trước đây chúng ta có quen biết thì chút nữa đến lúc em tẫn anh tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!”
Vừa rồi đạo diễn tạm thời đưa kịch bản đến, hôm nay cô có cảnh quay đấu với Ninh Dịch, bởi vì cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên là Bạch Ngưng Sương thăm dò Ninh phủ vào ban đêm, phải đợi đến lúc trời tối thì mới quay được nên dời cảnh này đến tối, quay trước cảnh hai người gặp nhau lần thứ hai.
Hôn sự của hai nhà đã được bàn bạc kha khá rồi. Vào ngày này, Ninh Dịch đưa muội muội đi chơi tiết thanh minh, đi cùng còn có biểu muội của Ninh Dịch.
Biểu muội thầm ái mộ Ninh Dịch, biết tin hắn sắp phải thành thân thì vô cùng đau lòng, sau đó nhân lúc không có người liền bày tỏ với Ninh Dịch.
Cảnh này vừa đúng lúc bị Bạch Ngưng Sương bắt gặp.
Bạch Ngưng Sương tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, nàng cưỡi ngựa túm lấy Ninh Dịch đi đến sau núi, sau đó…..ném hắn xuống bãi cỏ ở sườn núi rồi đánh nhau một trận.
Lâm Quán Quán siết chặt ngón tay kêu răng rắc, đầy ý đe dọa.
Cơ Dã Hỏa cười hì hì, nhướn mày, “Dù sao thì anh cũng quen bị em tần rồi, tần thêm 1 trận hay bớt 1 trận cũng chẳng khác gì, Quán Quán à, em đừng có quên, chúng ta còn có cảnh hôn trong phim nữa đấy…..Anh rất là mong đợi đó!”
Chết tiệt!
Sao cô lại quên mắt vụ này rồi!
Lâm Quán Quán vừa định nói thì Cơ Dã Hỏa đã chặn luôn đường lui của cô, “Anh đã trao đổi với đạo diễn rồi, để quay phim được chân thật hơn thì cảnh hôn trong phim của chúng ta ĐỀU! PHẢI! HÔN! THẠT!”
Nói xong, Cơ Dã Hỏa mặc kệ Lâm Quán Quán đang ngơ ngác, vỗ vào mông cô rồi thong thả bước đi. Đi được nửa đường thi quay đầu lại, nhếch miệng cười với Lâm Quán Quán, để lộ ra mắy chiếc răng trắng như tuyết.
Lâm Quán Quán, “……’ Làm sao đây?
Cô sắp không kiểm soát được sức mạnh hồng hoang trong người mình rồi.
Buỏi quay chính thức bắt đầu.
Bên cạnh con sông nhỏ, dưới gốc cây liễu.
Biểu muội của Ninh Dịch ngại ngùng rụt rè bày tỏ với Ninh Dịch, Ninh Dịch bị chắn kinh, nhất thời không phòng vệ lại bị biểu muội nhào vào lòng mình.
“Biểu ca, muội biết huynh sắp phải thành thân rồi, muội cũng biết gia thế thân phận của mình không xứng với biểu ca, nhưng muội yêu huynh thật lòng. Muội, muội không dám đòi hỏi gì khác, chỉ mong sau khi biểu ca thành hôn xong thì có thể hầu hạ bên cạnh biểu ca, làm nô tỳ đầy tớ muội cũng cam tâm tình „ Dưới gốc liễu, hai người ôm lấy nhau, nam thanh nữ tú vô cùng đẹp mắt.
Cảnh quay thay đổi, cách đó không xa, Bạch Ngưng Sương mặc một thân quần áo màu xanh ngồi trên lưng ngựa cao, nàng nhìn hai người chằm chằm, trong mắt nổi lên lửa giận bừng bừng!
Đột nhiên!
Nàng trở mình xuống ngựa, chỉ trong mấy bước đã nhảy phóc tới trước mặt hai người, tách hai người đang ôm nhau ra.
“Bạch, Bạch cô nương?” Ninh Dịch giật mình, “Tôi, tôi có thể giải thích……: *Im miệng!”
Bạch Ngưng Sương thổi một tiếng còi, con ngựa nghe thấy liền lao tới, nàng nắm lấy cổ áo sau của Ninh Dịch, nhảy lên một bước, trở mình liền lên được lưng ngựa.
*A……” Ninh Dịch nằm sắp trên lưng ngựa, sợ tái mặt, “Bạch cô nương, cô muốn làm gì?”
“Đính hôn ước với lão nương rồi còn dám gặp riêng người khác, xem ta có tần chết ngươi không!”
Nói xong, nàng liền thúc ngựa đi, mặc kệ biểu muội van xin ở phía sau, thúc ngựa chạy điên cuồng.
FCaU”
Lý Mưu mừng rð, “Tốt tốt tốt! Chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
May quay xoay đi.
Ninh Dịch đã bị Bạch Ngưng Sương ném trên bãi cỏ trên đỉnh núi, lúc này đang là mùa hè, trên đỉnh núi thảm cỏ ranh rờn, hoa dại khắp nơi. . Đam Mỹ H Văn
Ninh Dịch tinh thần hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt ngã xuống đắt.
Bạch Ngưng Sương bước tới, xắn tay áo lên, tức giận đùng đùng trợn mắt nhìn Ninh Dịch.
Óng tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, Ninh Dịch đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, hắn lắp ba lắp bắp nói, “Bạch, Bạch cô nương, cô mau kéo ống tay áo xuống. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, hành động này của cô, là làm, làm nhục kẻ sĩ xem đấy”.
( Làm nhục kẻ sĩ”: Nguyên văn là hữu nhục tư văn) Bạch Ngưng Sương đảo mắt, “Ý của ngươi là giữa thanh thiên bạch nhật thì không được nhưng âm thầm trong tối thì được?”
Hai má Ninh Dịch lại càng đỏ, “Tôi, tôi không có ý này……
“Vậy người có ý gì?” Bạch Ngưng Sương trừng mắt, “Ninh Dịch, đính hôn rồi thì ngươi chính là người của lão nương ta, vậy mà còn dám gặp riêng người khác sau lưng lão nương, xem lão nương dạy dỗ người thế nào đây!”
Ninh Dịch sợ hãi, “Bạch cô nương, cô muốn làm gì?”
“Làm gì?” Bạch Ngưng Sương nghiến răng. Nàng nhẹ nhàng lật người Ninh Dịch lại, hừ lạnh một tiếng rồi quất mạnh vào mông hắn mấy phát.
“Ah–”
Ninh Dịch vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt như tắm vải đỏ vậy.
“Bạch Ngưng Sương! Gô, cô, cô, cô vi phạm phép tắc*!”
( Vi phạm phép tắc”: Nguyên văn là hữu thương phong hóa, hiểu nôm na như là làm tổn hại thuần phong mỹ tục) Bạch Ngưng Sương cười lớn, “Tôi dạy dỗ tướng công của mình thì vi phạm phép tắc nhà nào.”
Ninh Dịch đỏ hết cả tail “Chúng ta còn chưa thành thân, còn chưa động phòng……tôi vẫn chưa là tướng công của côi”
Bạch Ngưng Sương đảo mắt, nàng cúi đầu, mặt đối mặt với Ninh Dịch, khoảng cách quá gần, hai người ngay cả hô hấp cũng có thể nghe rõ.
Không khí trong máy quay liền trở nên ám muội.
Bịch!
Bịch bịch!
Nhân viên công tác nhìn đến mặt đỏ tim đập.
Một tay Bạch Ngưng Sương đỡ lấy sau gáy Ninh Dịch, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ thắm của hắn. Nàng nghiêng đầu đến gần vành tai hắn, phả ra một luồng hơi nóng khiến Ninh Dịch run rẩy ngay lập tức.
Bạch Ngưng Sương cười thỏa mãn, nén giọng xuống cực thấp, vô cùng mờ ám.
*Ý của anh là muốn ở đây…… viên phòng trước với tôi?”