Phương Trì Hạ bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, cánh tay có chút run rẩy.
Đặc biệt là Lạc Dịch Bắc, ánh mắt khiến người ta rất sợ hãi, lạnh đến mức làm xương cốt cô có chút cương cứng.
Ở đây có rất nhiều, thân phận lại không tầm thường, Phương Trì Hạ rất rõ ràng mỗi một câu của mình nếu không cẩn thận có khả năng sẽ trở thành trò cười của người ta.
Hơn nữa Bảo Bảo còn ở đây, cô là người của Lạc gia!
Muốn cô làm trò thừa nhận mình là người của Lạc Dịch Bắc trước mặt người Lạc gia, cô làm không được.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô, đáy mắt nhìn rõ từng biến hóa dù nhỏ nhất của cô, ánh mắt càng ngày càng lạnh hơn.
“Đi với anh!” Túm cổ tay cô, không thèm để ý xung quanh có nhiều người như vậy, anh mang theo cô đi ra khỏi sảnh lớn.
Đi vào một góc không người trong hoa viên, đẩy cô dựa vào vách tường, Phí Tư Nặc căn bản chưa hề hôn Phương Trì Hạ, anh lại nâng tay lên dùng tay chà xát đôi môi cô.
Anh rất thô lỗ, như là đang nhìn thấy vi khuẩn gì nguy hiểm, lòng bàn tay không ngừng xoa môi Phương Trì Hạ, rất nhanh đôi môi của Phương Trì Hạ đã bị nghiền nát.
Hình như cảm thấy còn chưa đủ, anh cúi người hung hăng cắn xé đôi môi cô.
“Lạc Dịch Bắc, anh đủ rồi!” Phương Trì Hạ bị đau, nâng tay muốn đẩy anh ra.
Đôi môi cô màu hồng, kiều diễm sáng lạn như hoa anh túc, mang theo độc, yêu dã lại mị hoặc.
Lạc Dịch Bắc bị mê hoặc, mặc kệ sự giãy giụa của cô, giam cô trong vách tường, hai tay sờ soạng quấn quanh năm ngón tay của cô, cúi người tiếp tục hôn lên môi cô.
Vừa mới đầu Phương Trì Hạ liên tục giãy dụa nhưng thấy không có tác dụng gì nên đã dừng động tác lại.
Vốn dĩ nụ hôn của anh rất dã man thô lỗ, sau khi cô nhu thuận hơn thì động tác của Lạc Dịch Bắc cũng chậm rãi ôn nhu hơn.
Hô hấp của Phương Trì Hạ có chút dồn dập.
Hô hấp của Lạc Dịch Bắc lại rất nóng bỏng.
Hai người thở dốc như một đầu hài hòa giai điệu đan xen, chạy dài, triền miên mà dung nhập vào nhau……
Thật vất vả mới kết thúc, sắc mặt Phương Trì Hạ đã không được tự nhiên, ánh mắt gian nan nhìn về phía anh.
Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong ngực đã thoải mái không ít.
“Em không có gì với Phí Tư Nặc cả.” Phương Trì Hạ giải thích một câu sau đó lướt nhanh qua anh đi vào đại sảnh.
Lúc vào đến nơi thì thấy không khí có chút khác thường, một người phụ nữ trung niên rất ưu nhã ngồi ở giữa sảnh, ánh mắt nhìn qua mọi người, thoạt nhìn vẻ mặt của người đó có chút phức tạp.Bảo Bảo đứng ở bên người bà ấy, không biết đang nói gì với bà ấy.
“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Dịch Bắc vừa đi vào lập tức lại gần Bảo Bảo.
“Không thấy chiếc dây chuyền mà Vương phi để trên ghế, đây là vật năm đó dùng để đính hôn.” Bảo Bảo nghiêng đầu nhỏ giọng giải thích với anh một câu.
Lạc Dịch Bắc giật mình, giống như có chút ngoài ý muốn.
Lời nói của hai người vừa vặn bị Tô Thụy đi cùng Phí Tư Nặc nghe thấy.
Tô Thụy vẫn luôn căm thù Phương Trì Hạ, lúc cô ta nhìn cô trong ánh mắt như có gai.
Ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại trên người cô, giọng Tô Thụy có chút kì quái nói ra một câu: “Có phải cô ta lấy hay không? Đêm nay chỉ mình cô ta là có thân phận hèn mọn nhất.”
Một câu nói khiến người xung quanh ngẩn ra, có mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía Phương Trì Hạ.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc lạnh như băng nhìn về phía Tô Thụy.
Tô Thụy bị anh nhìn đến phát run, ngoan ngoãn ngậm miệng.