Ai ngờ, Phương Trì Hạ từ đầu đến cuối đều nói chuyện với Đồng Nhan cũng không có nhìn anh.
Lạc Dịch Bắc có cảm giác bị ngó lơ nghiêm trọng.
Trong lòng hắn bắt đầu ngột ngạt, ác ma trong cơ thể lại bắt đầu quấy phá.
Cầm chén rượu, anh nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ đánh giá.
Nhìn cô dưới ánh đèn đỏ ửng bên cạnh Đồng Nhan, anh bắt đầu lên kế hoạch đêm nay giày vò cô như thế nào.
Phương Trì Hạ căn bản không có nhìn hắn, trò chuyện với Đồng Nhan nghe được chuyện của AN An.
Về Đồng Nhan, An An là loa truyền bá, Đồng Nhan cũng không đề cập đến mình.
Nói là ở trường có bạn học gọi điện thoại cho Đồng Nhan muốn mời cô đi chơi.
Kết quả việc này không biết tại sao lại bị Kình Á Phong biết.
Hơn nữa Kình Á Phong nổi tiếng là khống chế con gái nổi danh ở thành phố C, ai ngờ đêm đó liền dẫn hai thủ hạ thay Đồng Nhan đi.
Người kia chỉ đơn giản là muốn thổ lộ, thấy Kình Á Phong cũng không biết Kình Á Phong nói cái gì, kết quả về sau gặp Đồng Nhan ở trường đều trốn thật xa.
Thi Cận Dương ngồi ở bên cạnh Phương Trì Hạ, vừa vặn nghe được không sót một chữ.
Bất động thanh sắc nhìn Đồng Nhan một lúc lâu, nhướn mày lên.
Từ lúc nào, nha đầu kia đã có người theo đuổi?
Thi Cận Dương biết Đông Nhan từ thời còn lót tả, quá quen thuộc với cô, quen thuộc đến khi cô lớn lên hắn cũng không để ý.
Ở trong trí nhớ của Thi Cận Dương, Đồng Nhan vẫn còn là một tiểu nha đầu.
Đêm đó bị hạ dược, hắn bị cô kinh diễm nhưng ấn tượng của hắn đối với cô đã thâm căn cố đế vẫn không thay đổi.
Thi Cận Dương nhìn chằm chằm cô thật lâu, ánh mắt nghi ngờ.
Nha đầu kia thật sự có người theo đuổi?
Thi Lạc ngòi cách đó cũng không xa, vừa vặn nge được lời Phương Trì Hạ.
Kinh ngạc nhìn cô một cái, hắn nhịn không được rùng mình “ Nam nhân kình gia thật là khủng bố! Về sau nếu như thiếu gia nhà ai thích Nhan Nhan, chẳng phải tùy lúc lại bị chú ba cầm súng làm nguy hiểm sao?”
Ánh mắt nhìn qua Kình Mộ Thần, lại thêm một câu “Đúng rồi, còn có thêm một người anh, muốn nhúng chàm được con gái Kình gia, trước tiên phải có can đảm đã!”
Lời này của hắn là tùy ý cảm thán, Đồng Nhan lườm hắn một cái “Đừng nói bậy, cẩn thận không ai lấy em, liền để cho người Thi gia phụ trách!”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thi Lạc hăng hái cười cười, như không có việc gì ngồi một bên.
Thi Cận Dương ngồi nghe hai người nói từ đầu đến cuối, miễn cưỡng nói “Nghĩ muốn phụ trách thế nào?”
Hắn nói bay bổng như một làn gió, hình như còn mang theo tia nghiền ngẫm.
Đồng Nhan bị lời kia chặn lại, ánh mắt nhìn qua, kinh ngạc mà nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Thi Cận Dương ung dung nhìn cô,nhướn lông mày.
Đồng Nhan từ nhỏ lớn lên cùng hắn, khuôn mặt kia cô nhìn đã quá quen.
Nhưng mà nhìn nhau như vậy khiến cho cô có chút không được tự nhiên.
Ánh mắt điềm nhiên như không có việc quay lại, cô nhìn qua hắn “Hạ Hạ, chúng ta mới nói đến đâu?”
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ từ đầu đến cuối đều trò chuyện với Đông Nhan, đầu ngón tay xoa xoa thái dương.