Lạc Dịch Bắc cau mày, nhưng không đẩy cô ra.
Phương Trì Hạ cắn môi anh đến bản thân cũng có thể cảm giác được vết cắn sâu như nào, lúc này mới buông anh ra.
"Về thôi!" Nghiêng đầu, cô làm như không có chuyện gì xảy ra đi về hướng khu Golf.
Lạc Dịch Bắc đứng tại chỗ, không chút biến sắc nhìn bóng lưng cô đi xa, lòng bàn tay xoa chỗ vừa rồi bị cô cắn trên môi mình, hít một hơi, khóe môi dường như còn cong lên một đường cân nhắc.
Ung dung thong thả theo đi trở về, lúc một trước một sau xuất hiện cùng Phương Trì Hạ ở khu nghỉ ngơi, Đồng Nhan và Kình Mộ Thần vừa vặn cũng đang nghỉ ngơi.
Thoáng nhìn hai người cùng lúc trở về, ánh mắt Kình Mộ Thần quét qua trên môi hai người, khóe mắt giật một cái, nhàn nhạt trêu tức, "Eo, tôi còn tưởng là rời đi có chuyện gì?"
"Xem ra là rất kịch liệt nha!" Đồng Nhan tiếp lời anh ta một câu.
Trên môi Phương Trì Hạ bị rách, Lạc Dịch Bắc cũng vậy, trình trạng hai người giống nhau, môi đều rất đỏ, chỉ là, Lạc Dịch Bắc xem ra yêu dã hơn.
Phương Trì Hạ có chút lúng túng, ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra dời đi.
"Không phục thì kiếm vợ đi!" Lạc Dịch Bắc làm như không có chuyện gì, quét qua Kình Mộ Thần, trực tiếp đi ra sân.
"Nhan Nhan, chúng ta cũng chơi một lát đi!" Phương Trì Hạ kéo Đồng Nhan đi theo.
Kỹ thuật của cô không tốt lắm, Đồng Nhan đương nhiên liền nhận nhiệm vụ dạy cô.
Quan hệ hai người vốn rất tốt rồi, bất cứ lúc nào cũng rất thân mật.
Giữa các cô gái với nhau, hành động cũng không có gì mờ ám, chuyện kề vai sát cánh như vậy hai người vẫn thường làm.
Nhưng lọt vào mắt Lạc Dịch Bắc thì nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
"để anh." Bước tới, anh thay Đồng Nhan đứng phía sau Phương Trì Hạ.
Đồng Nhan bó tay với anh, nhưng cũng không nói gì.
Đứng ở chỗ cách xa hai người một chút, cô không chút biến sắc nhìn chằm chằm hai người.
Làm bạn với Lạc Dịch Bắc nhiều năm như vậy, Đồng Nhan đương nhiên biết tính cách anh.
Quá lạnh, lạnh đến mức mẹ ruột Sa Chức Tinh của anh có lúc cũng oán giận anh, quá khó gần, quá không kiên nhẫn.
Đồng Nhan sợ là Phương Trì Hạ không cẩn thận chọc giận anh sẽ chịu thiệt, như là động tác không chuẩn, đánh bóng ra quá mức mất mặt, vân vân.
Với tính cách Lạc Dịch Bắc, Đồng Nhan cảm thấy, gặp phải chuyện như vậy có thể sẽ trực tiếp gắt gọng.
Nhưng đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, Lạc Dịch Bắc hôm nay giống như rất dễ chịu, từ đầu tới cuối rất kiên trì.
Phương Trì Hạ cũng vốn thông minh, học cái gì cũng nhanh, Lạc Dịch Bắc chỉ dẫn một chút, cô liền có thể làm được động tác rất chuẩn.
Sau khi thử vung mấy lần, bong thế nhưng có thể trực tiếp vào lỗ!
Lạc Dịch Bắc dường như có hơi tự hào về cô, khóe môi mỉm thành một đường mỏng.
"Lạc Dịch Bắc, anh chơi của anh đi, em có thể tự mình chơi." Cơ thể hai người hoàn toàn dán vào nhau, Phương Trì Hạ bị anh làm phiền đến mức rất không thoải mái, khuỷu tay đẩya anh một cái.
"Này không phải cũng là đang chơi sao?" Lạc Dịch Bắc vòng hai tay qua người cô, cầm tay cô, cùng cô đồng thời đánh bóng đi, trả lời cực kỳ lơ đãng.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, vẻ mặt cứng đờ.
Bây giờ gọi là chơi cái gì?
Anh là đang công khai đùa giỡn sao?
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, nắm tay cô, hững hờ dẫn dắt cô vung lên một cái.
Lúc anh làm động tác này, lòng bàn tay như có như không mơn trớn mu bàn tay cô, cơ thể còn thỉnh thoảng ma sát cô một hồi.
Chỗ da thịt Phương Trì Hạ dán vào anh nóng như một đám lửa, không được tự nhiên đẩy anh một cái.