"Phương tiểu thư, thu ánh mắt si mê của em lại đi, người mê luyến anh, không chỉ mình em đâu!"
Phương Trì Hạ đối với lời của anh rất không biết nói gì, "Anh yên tâm, trong đội ngũ thật dài kia sẽ không bao gồm em."
"Vậy thì đừng dùng ánh mắt ấy với anh." Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt thở hổn hển, lần thứ hai đưa tay về phía cô.
"Anh muốn làm gì?" Phương Trì Hạ vừa nãy bị thiệt thòi, liền cảnh giác trốn về sau, nhưng Lạc Dịch Bắc lại một tay bóp lấy cô eo, kìm cô dựa vào lồng ngực của mình, lôi cô lần thứ hai chìm vào trong nước.
Động tác của anh tuy rằng rất trực tiếp, nhưng không sắc bén, sau khi mang theo cô chìm vào trong nước cũng không có động tác khác, thậm chí cũng không buông cô ra.
"Lạc Dịch Bắc... Khụ..." Phương Trì Hạ lúc đầu rất tức giận, còn rất hoảng loạn, tay lung tung quơ hai lần ở trong nước, muốn mượn anh ổn định chính mình, cơ thể còn không dán lên, Lạc Dịch Bắc tay bỗng nhiên bắt được cô tay, bao trọn tay cô.
"Đừng sợ, anh ở đây!" Tiếng nói của anh, rất thấp, rất trầm.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Phương Trì Hạ hay không mà dường như còn rất dịu dàng, như là đang an ủi, vừa giống như là đang nhẹ nhàng la rầy.
Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt khó mà tin nổi nhìn về phía anh, động tác giãy dụa cũng chậm rãi ngừng lại.
Thật ra Lạc Dịch Bắc hai lần kéo cô vào trong nước đều không buông cô ra, Phương Trì Hạ căng thẳng, thật ra tất cả đều là do tác dụng tâm lý.
Cô có cái nhược điểm là sợ cảm giác chết chìm, khi còn bé đã một lần xảy ra chuyện không vui, chi tiết cụ thể cô đã không nhớ rõ, duy nhất nhớ được chỉ có loại cảm giác giống như nghẹt thở kia.
Vì lẽ đó, nhiều lần trước đây, cô vừa rơi xuống nước mới biểu hiện kỳ lạ như vậy.
Lạc Dịch Bắc chỉ không chút biến sắc nhìn cô chằm chằm, cũng không có ý định trồi.
Đại khái là bởi vì anh vừa rồi lời kia, biết anh sẽ không bắt nàng thế nào, Phương Trì Hạ lần này chìm vào trong nước, ngoại trừ mới bắt đầu trong nháy mắt đó có chút sốt sắng, mặt sau trên căn bản cái gì bệnh trạng đều không còn, cũng không giống trước như vậy rối loạn lý trí.
Lạc Dịch Bắc không chút biến sắc quan sát phản ứng của nàng, nhìn cô vẻ mặt dường như còn rất hờ hững mặt, khóe môi đẹp đẽ mà ngoắc ngoắc.
Hai người cứ như thế ở trong nước nhìn nhau, mỗi người một ý.
Trong đầu Phương Trì Hạ nghĩ tại sao anh đặc biệt làm ra chuyện như vậy.
Lạc Dịch Bắc thì lại nghĩ vì sao cô lại có loại bóng tối này.
Nhìn nhau một hồi lâu, Phương Trì Hạ khó thở, hai tay chống vai anh, dựa vào anh bơi tới, đầu rào một tiếng, trồi lên mặt nước.
Lạc Dịch Bắc theo sát cô cũng trồi lên từ trong nước, lười biếng dựa mặt hồ, một mặt nhàn tản mà nhìn cô chằm chằm.
"Vừa rồi anh muốn làm gì?" Nghiêng đầu, đối với hành động đột nhiên của anh làm cô có chút không thích ứng.
Thật ra cô cũng suy đoán được anh đang giúp cô thích ứng với cảm giác chìm trong nước, chẳng qua là cảm thấy có chút khó mà tin nổi.
"Sáng sớm cùng vợ nghịch nước!" Lạc Dịch Bắc lười nhác đáp lại cô một tiếng, còn bản thân thì đang trong hồ du lên.
Dường như anh rất thích ý, lúc lặn xuống nước, lúc trồi lên, da thịt màu vàng nhạt khiêu gợi dưới ánh mặt trời chiếu rọi giống như được phủ một tầng vầng sáng chói mắt.
Bơi bơi, bỗng nhiên lặn xuống nước, đi tới bên cạnh Phương Trì Hạ, kéo cô đang thất thần vào trong nước.
Sáng giờ Phương Trì Hạ cũng đã hai lần bị anh kéo xuống nước, hai lần trước còn có thể hoảng sợ, chứ lần này sắc mặt cũng không hề biến đổi.
Sau khi chìm vào trong nước, hai tay nhỏ bé chống lên vai Lạc Dịch Bắc, muốn ăn miếng trả miếng đẩy anh xuống, cánh tay chợt bị anh nắm chặt.