Đó là một bức họa rất tráng lệ, vẫn vẽ con mèo nhỏ bất lực không nơi nương tựa khi nãy Phương Trì Hạ vẽ.
Thế nhưng, bất đồng với cô là, bối cảnh bức họa này của Lạc Dịch Bắc là một tòa thành trì rầm rộ, như là xây dựng một vương quốc Lam Đồ.
Trong bức vẽ có thời tiết là một nửa ngày mưa mù mịt ngày, một nửa là trời nắng chang chang giữa hè.
Con mèo kia cũng có chút bất đồng với bức họa của Phương Trì Hạ, nhiều nhà, một cái nhà gỗ giống như phòng ở, một cái cảng che đậy mưa gió.
Vô luận là trời rất nóng hay là ngày mưa, con mèo nhỏ không chỗ ở trong bức họa của Lạc Dịch Bắc luôn ngồi trong nhà, bình yên nhìn bên ngoài, vừa thoả mãn vừa thích ý.
Phương Trì Hạ xuất thần nhìn chằm chằm bức họa kia thật lâu, hốc mắt cũng không biết như thế nào, bỗng nhiên có chua xót.
Bên ngoài gian phòng, một hồi tiếng gõ cửa bỗng nhiên truyền đến.
Theo sát là âm thanh cung kính của một nhân viên phục: "Tiểu thư, đã đến Nice!".
Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, trấn định đồng sắc, đi qua, mở cửa ra, như không có việc gì đi đến hướng cầu thang.
Thời điểm ra ngoài, Lạc Dịch Bắc đã nhanh hơn cô một bước ngồi xuống, tựa hồ là ở bên ngoài đợi cô.
Lúc này là buổi tối, đêm sương mù rất dày, ánh đèn sân bay cũng mông lung, hình chiếu tại trên người anh, làm luồng hồn nhiên thiên thành lạnh lùng của anh nhu hòa không ít.
Phương Trì Hạ đứng ở mạn cầu thang cao cao phía trên, cách bóng đêm mông lung lẳng lặng nhìn anh, nghĩ đến bức họa vừa rồi, nội tâm có chút ê ẩm trướng trướng.
Có điều, lại nghĩ, không chuẩn người ta chỉ là tùy tiện họa, không có ngụ ý gì, cô lại bắt đầu có tâm tình này.
"Nhanh như vậy đã đến". Điềm nhiên như không có việc gì đi xuống, đi đến bên cạnh anh, Phương Trì Hạ đầu tiên là tùy ý dò xét ở phi trường một chút, cùng anh sóng vai đi ra phía ngoài.
Thời điểm đi ra sân bày, bên ngoài đã có người sớm chờ đợi.
Lạc Dịch Bắc tựa hồ cũng không thích lĩnh vực sinh hoạt của mình bị người khác can thiệp qua nhiều, thậm chí ngay cả nhiều lái xe cũng rất ghét bỏ, sau khi vừa lên xe liền đuổi tài xế xuống.
Chính mình mở ra phong cách Martin, oanh một chút bưu xuất thật xa, chở Phương Trì Hạ đi ra ngoài vùng ngoại ô.
"Là muốn đi tìm khách sạn sao?". Phương Trì Hạ quay đầu hỏi.
"Chẳng phải đi theo tôi là được sao? Không phải em ăn ở đều dựa vào tôi sao?”. Lạc Dịch Bắc trích dẫn lời cô lúc trước khi lên máy bay chế nhạo một câu, chuyên chú tiếp tục lái xe của mình.
Miệng Phương Trì Hạ lải nhải, không nói nhiều.
Xác thực, cô hoàn toàn không biết gì về Nice, chỉ cần đi theo anh là được.
Kỳ thật Lạc gia có biệt thự tư nhân của mình ở Nice, thời điểm trước đây Sa Chức Tinh còn ở Châu u học tập thiết kế đã có, chỉ có Lạc Hi Thần ở chung với bà, bình thường không có ai, thế nhưng cũng sẽ để cho người hầu dọn dẹp định kỳ.
Lạc Dịch Bắc mang theo Phương Trì Hạ đến biệt thự của mình, vùng ngoại thành, cách công ty Dung Hi không xa lắm, phong cảnh cũng đặc biệt đẹp..
Một ngôi biệt thự rất tráng lệ, khắp nơi hoa rụng rực rỡ, thậm chí phía sau núi còn có cả suối nước nóng.
Kế tiếp một tháng, hai người đều ở chỗ này.
Phương Trì Hạ đến, rất tích cực chạy tới căn phòng của mình sắp xếp lại.
Lạc Dịch Bắc ngồi ở trên ghế sa lon, nhàn nhã nhìn bóng lưng cô bận rộn ở lầu trên lầu dưới, an tĩnh suy nghĩ một tháng kế tiếp hai người nên trôi qua như thế nào.
Nice đối với anh và cô mà nói, là bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ có cô cùng anh, thậm chí ngay cả người quen cũng không có, đi đến chỗ nào cũng không cần lo lắng bị phóng viên chụp hình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Dịch Bắc rất không đứng đắn nghĩ đến toàn bộ, ở loại hoàn cảnh này, mình muốn làm cái gì cũng có thể trắng trợn.