Kỳ thật căn bản là cô không để lời anh ở trong lòng, thế nhưng, sáng sớm, chỉ là đột nhiên nhớ tới.
Vì sao muốn cô đi chung?
Tối hôm qua Phương Trì Hạ là thực vây khốn cực, thời điểm Lạc Dịch Bắc nói lời kia, đầu cô tràn ngập mơ hồ.
Thế nhưng, lúc này hồi tưởng lại, những lời kia của anh lại đặc biệt rõ ràng, tựa như còn phiêu đãng ở bên tai cô.
Phương Trì Hạ vừa chuẩn bị bữa sáng, vừa suy nghĩ cái kia, âm thầm phỏng đoán mục đích tại sao anh đột nhiên nói với cô như vậy.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc đi xuống là mấy phút đồng hồ sau, tiến vào phòng bếp, thấy cô đang đưa lưng về phía mình, nghĩ đến tối hôm qua cô vậy mà không chút để ý đến lời nói của anh, bỗng nhiên có một chút phiền muộn.
Vài bước đi qua, đứng lại ở sau lưng cô, hai tay ôm cô, khuôn mặt tuấn tú dán vào, vành tai của cô bị anh hung hăng cắn một chút.
Phương Trì Hạ cả kinh, thân thể mẫn cảm rung động, thìa cầm trong tay thiếu chút nữa chấn động rớt xuống.
"Anh muốn gì?". Nghiêng đầu, cô liếc anh một cái.
Lạc Dịch Bắc mắt lạnh nhìn cô, ánh mắt nặng nề.
Muốn gì?
Chuyện anh muốn làm rất nhiều đó!
Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến xương sống lưng lành lạnh, thân vừa chuyển, buồn bực tiếp tục làm việc của mình.
Lạc Dịch Bắc như không có việc gì ở trong phòng bếp một lát, cầm lấy cái này nhìn xem, lại nhìn xem cái kia, chuyển chuyển, người lại chuyển tới trước mặt cô.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn, lưng cương cương, động tác trên tay, dừng lại.
"Như thế nào?".
Lạc Dịch Bắc chần chờ một lát, giả bộ như không có việc gì hỏi: "Tối hôm qua có nghe thấy lời tôi nói?".
"Nói cái gì?". Kỳ thật Phương Trì Hạ biết anh ám chỉ cái gì, thế nhưng nhất thời chưa nghĩ ra rốt cuộc mình nên trả lời thế nào, chỉ có thể lấp liếm làm bộ dáng không rõ gì cả.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc tựa hồ mất mát không ít.
Phương Trì Hạ bên cạnh xoay người, như cũ phối hợp làm việc của mình.
Chuẩn bị xong bữa sáng, mang tới bàn, lúc ăn cơm, ánh mắt Lạc Dịch Bắc không tự chủ lại quét về phía cô.
Phương Trì Hạ làm như không thấy được, cúi thấp đầu điềm nhiên như không có việc gì ăn phần của mình.
Lạc Dịch Bắc trầm mặc một hồi lâu, trực tiếp hỏi lại lần nữa: "Nice, có muốn đi chung?".
Tay Phương Trì Hạ cầm đồ ăn dừng một chút, tựa hồ không ngờ tới anh sẽ kiên trì như vậy.
Không nên như thế này.
Thời gian hai người kết hôn từ trước đến nay, Lạc Dịch Bắc nhiệt tình chỉ khi buổi tối đóng cửa lại chỉ có hai người.
Về phần tình huống khác, anh vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, không chỉ như thế với cô, mà đối với những người khác cũng thế, thiên tính cho phép.
Hiện tại loại tình hình này anh đi chỗ nào mang cô đến chỗ đó, rõ ràng không thích hợp cho anh và cô.
Trong đó anh và cô, bình thường hình thức ở chung hẳn là, anh muốn đi ra ngoài, cô vô cùng cao hứng tiễn anh ra ngoài, thậm chí vui mừng anh nhiều ngày anh không ở nhà mới đúng.
Lạc Dịch Bắc lần này, để cho Phương Trì Hạ thật bất ngờ, còn rất không hiểu.
Dường như, trong đó anh và cô, có nhiều thứ, đã vi diệu thay đổi...
Phương Trì Hạ luôn trầm mặc, không đồng ý, cũng không từ chối.
Lạc Dịch Bắc có chút căm tức hành vi của cô, từ đầu tới cuối sắc mặt lạnh giống như khối băng.
Ăn bữa sáng xong đi lên lầu, mình đơn giản sắp xếp chút đồ vật mang theo khi xuất ngoại, đổi bộ quần áo đi xuống, anh cũng không quay đầu đi ra ngoài cửa.
Khóe mắt Phương Trì Hạ liếc qua, bất động thanh sắc nhìn bóng lưng anh rời đi, nhìn chằm chằm anh thật lâu.
Thời điểm anh đã đi tới hoa viên, cô bỗng nhiên gọi anh lại: "Lạc Dịch Bắc!”.