Đây là lần đầu tiên Phương Trì Hạ đến Lạc Gia.
Lúc đến bên ngoài cổng chính, quản gia sớm đã mang theo hai người hầu đứng đợi ở bên ngoài.
Lạc gia là gia tộc lớn, ở chung bốn thế hệ, một đại gia đình đều sống trong tòa biệt thự trang viên đồ sộ này.
Một tòa trang viên to lớn, xung quanh là các biệt thự độc lập kiểu Âu, Lạc Hi Thần một nhà, vợ chồng Lạc Ân Kỳ, tiểu Tả một nhà đều sống độc lập trong các biệt thự khác nhau.
Còn có một cụ ông đặc biệt, ông cố của Lạc Dịch Bắc vẫn còn sống, nơi ông ở, cũng là một biệt thự độc lập cách rời.
Hoa viên của lạc gia rất lớn, giữa biệt thự này với biệt thự kia, thậm chí còn cách hơi xa, đi bộ cũng phải mất 10 phút trở lại.
Tiểu Tả vốn là ở một mình trong căn biệt thự kia, nhưng mà bởi vì là con một, bình thường cũng không đi chơi, thích đi theo Lạc Dịch Bắc và Bảo Bảo, nên có một phòng riêng ở trong biệt thự của Lạc Dịch Bắc.
Lúc Phương Trì Hạ được quản gia đưa đi vào, nơi đến chính là căn phòng của tiểu Tả ở nhà Lạc Dịch Bắc.
Con nít còn nhỏ, suy cho cùng kháng thể không thể so được với người lớn, vừa bị bệnh, cũng không còn hoạt bát như bình thường nữa, mê man nằm trên giường, dáng vẻ đó cực kỳ đáng thương.
Trong phòng có rất nhiều người xung quanh, Đồng Nhiên đã sớm giới thiệu từng người một ở trong Lạc gia cho Phương Trì Hạ, vậy nên, bây giờ nhìn thấy từng khuôn mặt, Phương Trì Hạ rất rõ ai là ai.
Sa Chức Tinh, Lạc Hi Thần, bác trai của Lạc Dịch Bắc Lạc Dung Từ, còn có rất nhiều người hầu.
Sa Chức Tinh ôm tiểu Tả ở trong lòng, thương yêu mà ra sức dỗ dành nó, trong tay còn bưng một bát cháo nóng hổi, dường như muốn đút, nhưng mà tiểu Tả ngay cả mắt cũng không mở ra lấy một cái.
Lúc Phương Trì Hạ đi vào thật ra còn có hơi mất tự nhiên, nhưng mà, người trong nhà nhìn thấy cô, dường như đều không có gì ngạc nhiên.
"Cô Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Sa Chức Tinh mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô đến ngồi cạnh mình.
"Chào phu nhân!" Phương Trì Hạ lễ phép chào hỏi bà ta.
"Tiểu Tả vất vả cho cô rồi!" Sa Chức Tinh thoáng nhìn tiểu Tả ở trong lòng mình một cái, ra hiệu cho cô làm thử.
Phương Trì Hạ bế tiểu Tả đang bệnh mê man lên, trước tiên kiểm tra nhiệt độ trên trán nó, chân mày thanh tú nhíu lại, thử nói chuyện với nó, "Tiểu Tả, có nghe thấy chị nói chuyện không?"
Đôi mắt đang ngắm của tiểu Tả hơi động đậy một chút, mơ màng mà nhìn cô một cái, ánh mắt dường như sáng lên một chút, mơ hồ gọi cô một tiếng, "Cô gái ngốc..."
Âm thanh rất nhỏ, bởi vì bị bệnh, vẫn còn yếu ớt, nhưng mà khiến khóe miệng của một đám người trong nhà đều co rút.
Nếu như không phải bổn phận đến thăm nó bị bệnh, Phương Trì Hạ rất muốn mạnh tay véo nó một cái.
Giọng điệu này là học ở ai vậy?
Tiểu Tả cong khóe miệng, cười he he với cô.
Nụ cười rất yếu, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, khiến người khác vừa giận vừa thương.
"Tiểu Tả, em phải ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy bệnh mới có thể mau khỏi, biết không?" Không tính toán chuyện xưng hô với nó, Phương Trì Hạ đón lấy bát cháo trong tay của Sa Chức Tinh, cẩn thận từng chút một mà đút nó ăn.
Tiểu Tả lúc này ngược lại rất nghe lời, tuy dáng vẻ ăn đồ ăn rất khổ sở, chân mày cũng nhíu lại từ đầu đến cuối, nhưng vẫn mở miệng ăn từng muỗng từng muỗng được cô đưa qua.
Phương Trì Hạ kiên nhẫn đúc nó ăn xong, sau đó lại nhận khăn lông trong tay người hầu giúp nó lau mình.
Một đại gia đình của Lạc gia lặng lẽ ở bên cạnh nhìn, dường như rất bất ngờ tiểu Tả lại có thể nghe lời cô đến như vậy.
Phương Trì Hạ lần này đến, ở lại đây đến mấy tiếng đồng hồ.