Bàn ăn hình tròn, vì để thuận tiện ăn mà Phương Trì Hạ ngồi cách anh rất gần.
Đại khái là cô cũng không chú ý hai người ngồi gần sát nhau như vậy.
Thấy Lạc Dịch Bắc nhìn cô chằm chằm như vậy cô cũng sững sờ một chút.
Tầm mắt nhìn theo mắt anh, thấy cơ thể hai người gần sát, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
“Em vẫn là qua ngồi ở đối diện a!”
Chỉ là đến lúc ăn cơm ghế dựa lại đung đưa, khiến cô thấy thật không công bằng.
Dựa vào cái gì cô vất vả bận rộn sửa sang cuối cùng thành quả lại để cho anh hưởng thụ?
Một bữa sáng, Phương Trì Hạ ăn với trạng thái rất không tốt.
Ăn bữa sáng xong, thừa dịp Lạc Dịch Bắc đi vào phòng khách lấy cái đi, cô nhìn ghế salon vài bước liền đi qua.
Thư thái nằm lên, mở rộng tay chân, vốn muốn hưởng thụ một mình chiếm lấy sô pha nhưng lại thấy hành vi của mình có chút ấu trí, tay chân duỗi ra lại rút về.
Từ trên ghế ngồi dậy cô tùy ý lấy một quyển tạp chí ra xem, ngồi qua một bên chừa vị trí cho hắn.
Quãng thời gian ở chung này, Phương Trì Hạ tương đối rõ ràng tính cách của Lạc Dịch Bắc.
Cô cảm thấy nếu như cô đoạt sô pha với anh, Lạc Dịch Bắc không chừng là trực tiếp ôm cô ném qua một bên.
Phương Trì Hạ cầm trong tay là quyển tạp chí tài chính, một đống con số khiến cho cô chóng mặt buồn ngủ.
Sáng hôm nay cô lại dậy quá sớm, mới xem một lát đã ngủ luôn.
Lúc Lac Dịch Bắcc đi ra, cô đang nằm trên sô pha nhắm mắt nằm ngủ.
Gió thổi khiến tóc cô có chút rối, mấy sợi tóc thỉnh thoảng lướt lên mặt cô, giống như lông vũ chọc lên mặt lại khiến cho trong lòng của Lạc Dịch Bắc có chút ngứa ngáy.
Từng bước đi về phía cô, anh ngồi xuống ở bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay lên vén mấy sợi tóc trên mặt của cô vén ra sau tai.
Đầu ngón tay xen kẽ giữa tóc cô vuốt vuốt mấy sợi tóc, nhìn chằm chằm cô.
Tóc Phương Trì Hạ rất mượt, màu tóc như màu Chocolate để lại cảm xúc mượt mà trên đầu ngón tay.
Trên tóc cô có mùi hương rất thơm, không như mùi trên người cô cũng không như mùi sữa tắm mà là một mùi thơm rất tự nhiên dễ chịu.
Phương Trì Hạ hình như không có dấu hiệu tỉnh lại, tóc bị hắn quấn lại giày vò nhiều lần cũng không có rung động, đầu dựa vào nhẹ nhàng lệch xuống.
Một động tác khiến cho tóc đang quấn quanh đầu ngón tay của anh rơi xuống, tạo thành đường cong, rơi xuống mặt cô.
Lạc Dịch Bắc nhíu lại, ôm cô ngay ngắn lại, đầu ngón tay lại xoắn lấy tóc cô một lần nữa.
Giữ chặt đầu cô khiến cho mặt cô đối diện với mặt hắn khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, môi mỏng hôn lên tóc cô, ánh mắt nhìn môi cô.
Anh còn nhớ rõ cảm xúc tối qua môi cô dán lên môi anh ấm áp, còn mang hương thơm nhàn nhạt, giống mùi vị của bánh pudding.