Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn Lạc Dịch Bắc đột nhiên xuất hiện, cầm đôi đũa chuẩn bị đưa mì vào trong miệng, tay cứ như vậy dừng giữa không trung.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi đi qua, kéo ghế bên người Phương Trì Hạ ngồi xuống.
"Sao anh lại xuống đây?" Phương Trì Hạ hỏi rất mê mang.
Lạc Dịch Bắc cũng không nói Phương Trì Hạ làm ồn, chỉ đưa mắt nhìn chén mì cô vừa ăn rất ngon lành kia.
Tô mì có rất nhiều nguyên liệu, hải sản rau quả cộng lại thành môt tô to.
Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, lúc này còn ăn nhiều như vậy, xem ra hôm nay Phương Trì Hạ cũng không bị Phương Phỉ làm ảnh hưởng gì nhiều.
Lạc Dịch Bắc đối với Phương Trì Hạ từ trước đến nay không khách khí, mặc kệ chén mì là của Phương Trì Hạ, lấy đôi đũa trong tay cô, lôi chén đến trước mặt mình bắt đầu ăn.
Lạc Dịch Bắc như vậy, làm Phương Trì Hạ trợn mắt.
Rút đôi tay trống trơn về, Phương Trì Hạ nhắc nhở, "Đôi đũa em vừa dùng rồi."
"Có quan hệ gì không?" Lạc Dịch Bắc đạm mạc ném ra một câu, như cũ tiếp tục ăn.
Phương Trì Hạ chép miệng, không nói thêm gì nữa.
Mì cô đã ăn, Lạc Dịch Bắc cũng không ghét bỏ, đôi đũa tính là gì?
Lạc Dịch Bắc giống như rất đói, vài miếng đã giải quyết hơn nửa tô.
"Có đủ không? Cần em nấu thêm không?" Phương Trì Hạ đêm nay không tranh cãi với Lạc Dịch Bắc thậm chí còn rất săn sóc.
"Không cần." Lạc Dịch Bắc không ngẩng đầu, tiếp tục ăn, chỉ là đem tốc độ chậm lại.
Lạc Dịch Bắc thật sự đói, ngồi máy bay mười mấy giờ, sau khi trở về cũng không gì, không đói bụng mới là lạ.
Ăn hơn một nửa, thoáng nhìn đôi mắt - trông mong bên cạnh, nghĩ đến lúc mình vừa xuống lầu thấy Phương Trì Hạ đang ăn, thanh âm nhàn nhạt, "Lấy thêm đôi đũa."
Phương Trì Hạ giật mình, ngạc nhiên nhìn Lạc Dịch Bắc.
Chạy đi lấy đôi đũa tới, Lạc Dịch Bắc chuyển tô mì đến giữa hai người, làm như không có việc gì tiếp tục ăn.
Phương Trì Hạ nấu bát mì rất lớn, hai người ăn vừa đủ.
Phương Trì Hạ cũng không khách khí với Lạc Dịch Bắc hơn nữa mì là do cô nấu, cúi đầu bắt đầu ăn.
Ăn một nửa, nhớ đến chuyện hôm nay Lạc Dịch Bắc đột nhiên đến cứu cô, Phương Trì Hạ bỗng nhiên ngẩng mặt lên, "Đúng rồi, hôm nay tại sao anh lại đến đó? Không phải là anh đang ở nước ngoài sao?"
Lạc Dịch Bắc vừa xuống máy bay thì nghe điện thoại gọi tới, số điện thoại lạ nhưng giọng nói lại là của Phương Trì Hạ, nghe khẩu khí của người bên cạnh Phương Trì Hạ vọng vào điện thoại, Lạc Dịch Bắc hơi suy nghĩ liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Dịch Bắc ngồi hơn mười tiếng đồng hồ máy bay, vừa mới xuống, thật sự rất mệt mỏi, bụng trống không, rồi cứ vậy đến bây giờ.
Thế nhưng Lạc Dịch Bắc sẽ không nói với Phương Trì Hạ những chuyện đó, chỉ nhàn nhạt ném một câu, "Đúng lúc trở về."
Lạc Dịch Bắc nói hời hợt, Phương Trì Hạ trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói một câu, "Khi đó em nghĩ anh sẽ không tới..."
Thanh âm rất nhẹ, rất bình tĩnh, nhưng trong lúc lơ đãng lại lộ ra mất mát, cảm giác giống như bị người khác vứt bỏ.
Lạc Dịch Bắc lưng cứng ngắc, ánh mắt hơi nghiêng, không dấu vết nhìn mặt Phương Trì Hạ.
Mắt Phương Trì Hạ mờ mịt giống sương mù, mắt rất sáng lại ẩm ướt, Lạc Dịch Bắc lần đầu tiên thấy Phương Trì Hạ như vậy, ngực giống như bị vật gì mềm mại đâm vào, ma xui quỷ khiến nghiêng người hôn lên mắt Phương Trì Hạ.