Bảo bảo xuất hiên ở chỗ nào cũng giống nhau, đi đến đâu trên đỉnh đầu như có ánh đèn đi theo, khuôn mặt luôn xinh đẹp dù không một chút trang điểm, như cũ khiến cho người ta hít thở không thông.
Ở Dung HI hình như có rất nhiều người biết cô ấy, đối với cô tôn kính như công chúa.
Phương Trì Hạ nghĩ đây so với thiếu phu nhân Lạc gia chính thống khác nhau đi.
Cùng cô ấy so sánh, cô mới thấy mình nhỏ bé như bụi bặm trên mặt đất không chút thu hút nào.
Tiệc lần này có rất nhiều người, nhưng Phương Trì Hạ biết chỉ có mấy người.
Ngoại trừ Lạc Dịch Bắc, Bảo Bảo, Thi Cận Dương, Tiểu tả, cùng vài người làm ở công ty với cô ra, còn lại ai cô cũng không biết.
Đến nỗi cả nhà Lạc gia, ai cô cũng không biết.
Tiểu tả thấy cô đến thực vui vẻ, mắt cười cong lên, vừa nhìn thấy cô, xa xa đã chạy qua, kéo lấy cô đến chỗ mình ngồi “Cô gái ngốc, cô đến ngồi một chỗ với cháu a!”
“Gọi là chị!” không biết đây là lần thứ mấy Phương Trì Hạ uốn nắn cho anh.
Tiểu Tả cũng không cãi lại với cô, kéo lấy cô đi vào trong.
Dạ tiệc được đặt trên bãi cỏ, bàn của Tiểu Tả là bàn mà mọi người Lạc gia đang ngồi, lấy vợ chồng Lạc Hi Thần, Sa Chức Tinh làm trung tâm.
Phương Trì Hạ tuy không biết ai, nhưng ngồi bàn với tiểu tả cô đại khái cũng đoán được thân phận của những người ngồi trong bàn.
“Tiểu Tả, em trước hết buông tay!” Phương Trì Hạ rất không muốn đi, cho dù cô có kết hôn với Lạc Dịch Bắc nhưng cũng chỉ là ẩn hôn, còn chức vị của cô ở công ty càng không có lý do đi qua.
Càng khiến cho cô không muốn đi qua là khi hai người đi tới gần, cô ngoài ý muốn phát hiện ra Bảo Bảo đang ngồi cùng bàn với mọi người.
Hơn nữa, còn vừa vặn ngồi ở bên cạnh LẠc Dịch Bắc.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn hai người, cả người cứng lại.
Đã trở thành người một nhà rồi?
“Nhanh lên, đến đây, chị ngồi bên cạnh em a!” Tiểu Tả ngược lại rất tích cực, lôi kéo cô đi sang, thậm chí còn đẩy cha nó Lạc Dung Từ ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Phương Trì Hạ ngồi xuống.
Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc, lại nhìn những người khác, biểu hiên trên mặt có chút không tự nhiên.
“Tiểu tả, đây là…” Bảo Bảo ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt xinh đẹp chứa đựng ý cười.
Nụ cười của cô rất đẹp, khiến cho người ta cảm thấy rất gần gũi, cho dù quan hệ của cô với Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, nhưng lại không thể có nổi nửa điểm chán ghét cô.
“Chị Bảo Bảo, đây là bạn của em!” Tiểu Tả ra dáng đại nhân nhỏ giới thiệu Phương Trì Hạ.
“Là vậy a, bạn mà kéo như vậy sao?” Bảo Bảo lại trêu chọc một câu, âm thanh dễ nghe.
Tiểu Tả tinh quái nhìn về phía cô cười cười, muốn kéo Phương Trì Hạ ngồi xuống, Phương Trì Hạ lại lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với nó.
ÁNh mắt nhìn mọi người xung quanh, cô nhẹ cúi đầu, lễ phép nói “Tiểu Tả chỉ là đùa giỡn, tôi đã có chỗ, các vị cứ dùng, tôi cũng nên đi.”
Quay người, muốn đi, sau lưng lại có hai âm thanh vang lên “Nếu đến liền ngồi với nhau đi!”
Người lên tiếng, một là lão gia tử Lạc gia, một là Thi Cận Dương.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Phương Trì Hạ, ánh mắt lại nhìn về phía Thi Cận Dương.
Nghĩ đến đồng hồ mà Phương Trì Hạ mua, sắc mặt anh trầm xuống.