“Đừng đợi đến khi anh qua đó!” Lạc Dịch Bắc mặt lạnh nhắc nhở.
Còn mang theo uy hiếp rõ ràng.
Hai người tốt xấu kết hôn lâu như vậy, chuyện anh uy hiếp cô cũng không hề ít.
Anh ám chỉ cái gì, cô cũng biết.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh, do dự một chút, hay là đi qua phòng của anh.
Cô đi qua chỉ vì quà tặng mà cô định tặng Thi Cận Dương quả thật có chút không ổn, cũng không phải vì uy hiếp của anh.
Đẩy cửa phòng anh ra, còn chưa đi vào, người Lạc Dịch Bắc đã đứng trước mặt cô, một tay ôm lấy eo cô, đẩy người cô dựa sát vào vách tường phía sau.
Phương Trì Hạ giơ tay lên muốn đẩy anh ra, thì cả người anh liền đè chặt lên người cô..
…
Cả người Phương Trì Hạ cứng ngắc, tùy ý anh muốn làm gì thì làm, cũng không giãy dụa ra, chỉ là lúc chịu không nổi thì hừ vài tiếng.
Cô lúc mới bắt đầu cũng không đáp lại anh, nhưng về sau giác quan cùng thân thể bắt đầu có cảm giác “thân bất do kỉ”..
Dài dằng dặc mấy giờ.
Lúc kết thúc, cả người Phương Trì Hạ mệt rã rời, ngay cả kết thúc như thế nào cũng không biết.
Ngày hôm sau cô còn làm việc, tỉnh dậy sớm hơn Lạc Dịch Bắc.
Trong phòng rất lộn xộn, áo quần hai người rơi lả tả trên đất, cũng có không ít đồ vật bị làm rơi, toàn bộ đều là chiến tích ngày hôm qua lưu lại.
Không khí kiều diễm còn chưa tiêu tán, còn rất nóng bỏng.
Phương Trì Hạ cả người đau nhức, trong lòng rủa Lạc Dịch Bắc nhiều lần, nhặt áo quần lên mang, cô kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Lạc Dịch Bắc tỉnh dậy cũng đã một tiếng sau, thấy cô không còn ở đây cũng không suy nghĩ nhiều.
Nếu như có ngày nào đó cô thuận theo nằm bên cạnh anh mới thật sự có chút ngoài ý muốn.
Khi đi xuống lầu, Phương Trì Hạ đang ở trong nhà ăn.
Áo quần trên người đã đổi, nhưng vẫn rất lớn, có lẽ là đồ của, Lảo Bản Nương.
Người nước ngoài luôn lớn hơn một chút so với phụ nữ Phương Đông, Lão Bảo Nương của quán rượu này có chút béo, áo quần mặc trên người Phương Trì Hạ tôn lên được dáng người nhỏ xinh của cô.
Chỉ cần hơi cúi người, không ít cảnh xuân lộ ra.
Lạc Dịch Bắc đứng bên cạnh bất động thanh sắc nhìn quần áo của cô, vừa định đem áo khoác của mình đưa qua, bỗng nhiên âm thanh của Lan Tu truyền đến.
“Hạ HẠ, anh tìm giúp em bộ áo quần khác, em thử xem có vừa không?”
Thiếu niên nước Pháp rất xinh đẹp, đối với người khác rất tốt, chăm sóc rất chu đó, cho dù người Pháp trời sinh nhiệt tình, thấy ai cũng ôm cũng hôn.
Lan Tu đi tới, ôm Phương Trì Hạ vừa muốn đặt má mình lên má cô.
Đây là loại lễ nghi của người Pháp, kì thật cũng không có gì.
Lạc Dịch Bắc mặt trầm xuống, nhìn màn này, vài bước đi qua.
Tại lúc mặt hai người sắp dán lên nhau cứng rắn đem Lan Tu giật ra.
“Làm cái gì?” Anh trời sinh luôn lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.
“Tôi, chúng tôi..”Lan Tu căn bản không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết quan hệ của anh và Phương Trì Hạ, kinh ngạc nhìn anh sau đó lại nhìn Phương Trì Hạ.