Thấm thoát cũng đã đến ngày khởi quay bộ phim mới của Tầm Sơn.
Mọi người cùng nhau đi đến khu rừng Tây Sơn để quay phim. Mới đến các trợ lí đã căn dặn kĩ lưỡng.
"Ở đây là nơi hẻo lánh vô cùng, rất dễ bị lạc, mong mọi người hãy chú trọng đi theo đoàn phim, đừng đi lẻ tránh bị lạc!"
Thanh Mộc Tinh mặc trên mình bộ hồng y dân nữ cổ trang. Cô thích thú khoa tay múa chân.
Thấy dáng vẻ đáng yêu của Thanh Mộc Tinh, Lăng Linh Sương bật cười.
"Này! Thích lắm sao?"
Cô hồn nhiên nói.
"Đương nhiên là em thích rồi!"
Nhìn bộ xiêm y lộng lẫy vàng kim của Lăng Linh Sương, cô bĩu môi ghen tị.
"Thật bất công ghê! Ở ngoài đời lẫn trong phim chị đều đẹp hơn em!"
Lăng Linh Sương buồn cười cốc đầu cô.
"Lúc mà em cưới được Thái Tử thì sẽ thành hoàng hậu, diện còn đẹp hơn chị gấp mấy lần!"
Mọi người chuẩn bị cho cảnh quay, cảnh quay thứ nhất chính là nam nữ chính đấu kiếm với nhau. Cảnh này vô cùng nguy hiểm, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh phải tập luyện cùng nhau trước.
Khi trở thành thực tập sinh, cô cũng đã học qua vài chiêu võ thuật này rồi, có điều không rành rọt cho lắm.
Doãn Minh Dương và cô cùng tập trước, hai người tạo ra tư thế chiến đấu sao đó múa vài đường kiếm tuyệt đẹp.
Cảm thấy Thanh Mộc Tinh vẫn còn loạng choạng, đánh chưa dứt khoát, Doãn Minh Dương tự động cầm tay cô nhấc lên chỉ bảo tận tình.
Lăng Linh Sương thích thú lấy điện thoại mình quay cảnh này lại, trợ lý đạo diễn thấy thế vội ngăn cản nhưng cô nói, làm như thế cũng để tăng lượt chú ý cho phim. Trợ lý thấy cũng có lí thì không còn ngăn cản gật đầu đi ngay.
Lăng Linh Sương thầm cười trong lòng nói với Hàn Minh Triết.
"Anh thấy kế hoạch của chúng ta sẽ hiệu quả chứ? Nhìn đi, mới đó mà hai người họ đã thân mật như thế rồi. Tôi sẽ đăng đoạn video này lên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đẩy thuyền cho bọn họ!"
Nói là làm liền, Lăng Linh Sương lập tức đăng video lên trang cá nhân của mình.
Thấy dáng vẻ phấn khích của cô, Hàn Minh Triết đắc ý nói.
"Là do tôi nghĩ ra đó! Cô khâm phục tôi mới phải!"
"Được được! Khâm phục anh!"
Bọn họ quay phim quần quật từ sáng đến chiều mới chuẩn bị đi về.
Trước khi rời khỏi, Lăng Linh Sương bị đau chân, phải để quản lí dìu đi, cô nhờ Thanh Mộc Tinh lấy dùm túi sách của mình. Thanh Mộc Tinh liền đi theo phía Lăng Linh Sương chỉ, có điều tìm kiếm vô cùng lâu nhưng chẳng thấy túi sách của Lăng Linh Sương ở đâu, cô sốt ruột đi về hướng của đoàn phim lúc này thì chẳng thấy người nào.
Thanh Mộc Tinh sợ hãi gọi lớn.
"Chị Linh Sương, chị Khê!"
Thế nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Càng nhìn khu rừng càng tối tăm, Thanh Mộc Tinh vô cùng sợ. Cô nhấc từng bước tìm kiếm lối ra nhưng đi mãi chẳng rời khỏi đây được.
"Không xong rồi! Lạc mất rồi!"
Trên người cô cũng chẳng có thứ gì, túi sách của bản thân đã nhờ Phùng Khê giữ dùm. Bây giờ cô vô cùng sợ, đôi mắt đỏ hoe thút thít.
"Giờ phải làm sao ra khỏi đây? Mình sợ quá!"
Bầu trời dần sụp tối nhưng chưa đen hẳn, Thanh Mộc Tinh vẫn còn mơ hồ thấy đường đi, tiếng côn trùng kêu o e làm cô càng thêm sợ.
Đôi tai nhạy bén nghe được tiếng động xột xoạt phía sau mình. Người cô cứng đờ sợ hãi xoay mặt nhìn về phía sau.
Đôi mắt xinh đẹp liền trợn tròn hết cỡ, cô la lên ngồi bệch xuống đất.
"Aaa!"
Trước mặt cô là một con sói to lớn, nó đang nhe bộ răng vàng toát dơ bẩn, nước miếng kinh tởn nhiễu xuống nhìn về phía Thanh Mộc Tinh với đôi mắt thèm thuồng.
"Gừ!!"
Thanh Mộc Tinh kinh hãi, cơ thể run cầm cập khóc thút thít. Trời ạ! Hôm nay cô phải bỏ mạng tại nơi hẻo lánh âm u này để vào bụng sói sao?
Cô chỉ mới 24 tuổi, mới bước chân vào làng giải trí, chưa kịp hoàn thành chuyện của cô với Doãn Minh Dương, còn mẹ cô nữa, cô vẫn chưa gặp lại được bà ấy, bây giờ phài bỏ mạng tại đây sao?
Thanh Mộc Tinh không cam tâm, cô lắc đầu oà nức nở.
Con sói to lớn kia bây giờ đã không nhịn được nữa, miệng của nó há thật to lập tức chạy đến vồ lấy Thanh Mộc Tinh.
Cô cắn chặt răng chuẩn bị vào miệng sói, cùng lúc này một bóng người xuất hiện nhào vào người con sói kia khiến nó lăn dài trên nền đất đầy lá.
Doãn Minh Dương cũng bị ngã theo con sói. Con mồi béo bở trước mắt bỗng nhiên bị duộc mất. Con sói tức tối nhanh chóng đứng dậy gừ lên một tiếng long trời lỡ đất rồi nhào thẳng đến người anh.
"Minh Dương!"
Thanh Mộc Tinh tròn mắt hét lớn, tim cô đập vô cùng nhanh nhìn con sói nhào đến anh mà trong lòng hoảng loạn.
Cũng may, Doãn Minh Dương kịp thời lăn ra chỗ khác nói nhanh với cô.
"Trốn vào gốc cây lớn đằng kia đi!"
Thanh Mộc Tinh khóc thảm thiết lắc đầu, cô không thể nhát gan để một mình anh đối diện với con sói to lớn kia được. Nhỡ anh có chuyện gì thì cô phải làm sao, cô thà cả hai cùng chết còn hơn.
Doãn Minh Dương tức giận nhìn cô quát lớn.
"Đi ngay!"
Thanh Mộc Tinh mím môi, có lẽ cô sẽ là phiền phức lớn cho anh, cô nên tin tưởng anh mới phải đành an phận trốn vào một gốc cây to quan sát.
Con sói lại một lần nữa nhào đến, Doãn Minh Dương nhanh như chớp tránh né.
Anh vung nắm đấm lên trên mặt con sói một cái chọc cho nó càng thêm giận dữ.
Không may, anh vô tình để nó cào trúng bắp tay mình để lại ba đường rách dài. Máu cũng từ đó mà tuông ra không ngừng.
Thanh Mộc Tinh đau lòng bật khóc.
"Minh Dương, hức!"