"Là em sao bảo bối! Mới đó đã động lòng với anh mà gọi đến rồi à?"
Thanh Mộc Tinh lạnh nhạt trả lời.
"Chào chu thiếu gia, tôi sẽ ghi nhận lòng tốt của anh nhưng xinh anh đừng gửi hoa đến, cũng đừng có tỏ tình với tôi, tôi không thể nào thích anh đâu, anh cũng biết lí do mà!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp: "Chỉ là một cái hôn ước có thể hủy bỏ mà, với lại em chưa tiếp xúc với anh sao em biết không thể không thích?"
"Chu Kiệt! Anh biết vì sao tôi không thích anh không? Bởi vì tôi đã có người trong lòng rồi, tôi không muốn tổn thương anh nên xin anh đừng làm những điều thừa thãi nữa!"
Nói xong cô trực tiếp tắt máy không muốn nghe Chu Kiệt nói thêm điều gì, từ buổi tiệc hôm đó, cô biết tên này không phải dạng đàng hoàng gì, trên báo lúc trước còn liên tục đăng tin tên này quen với vô cùng nhiều tiểu thư, minh tinh, cô đây chính là khinh thường loại tra nam này, với lại thật sự cô đã có người trong lòng, càng không thể nào chấp nhận hắn.
Lăng Linh Sương cố tình hỏi lớn: "Người trong lòng em là ai vậy?"
"Em chỉ là tìm cớ làm tên đó không theo đuổi nữa thôi!"
"Lúc nảy thấy em khẳng định vô cùng chắc nịch, đừng giấu chị nữa, nói đi!"
"Chị! Em đã nói là không có mà!"
Lăng Linh Sương bĩu môi, cô đây là biết từ lâu rồi, chỉ là cố tình hỏi cho ai kia nghe thôi.
Bên phía Hàn Minh Triết cũng nghe được, cố tình hỏi Doãn Minh Dương.
"Lúc nảy Thanh Mộc Tinh nói có người trong lòng, cậu nghĩ là ai?"
Doãn Minh Dương vẫn mang bộ mặt nghiêm nghị như bình thường, lạnh nhạt trả lời.
"Không biết, cũng không hứng thú biết!"
Hàn Minh Triết thấy bộ mặt của anh khinh thường, rõ ràng trong lòng là rất hiếu kì mà còn bày ra bộ mặt này, làm diễn viên cũng có cần diễn suốt ngày như vậy đâu?
"Tôi nghĩ người cô ấy thích chính là cậu!"
Tay đang ấn máy tính của anh chợt dừng lại, sau vài giây lại bình thường gõ tiếp.
Tuy hành động có hơi nhanh nhưng Hàn Minh Triết nhận thấy được liền nói tiếp.
"Cậu nói xem, cậu và Thanh Mộc Tinh lúc trước yêu nhau đậm sâu, bây giờ gặp lại chắc chắn trong lòng cô ấy còn vươn vấn, người ta thường nói tình cũ không rũ cũng tới, nhìn hai người xem, là vô cùng có duyên đó, không phải tự nhiên mà có hôn ước với nhau đâu!"
Hàn Minh Triết thấy anh không có phản ứng gì nhưng vẫn nói thêm.
"Minh Dương! Cậu không nghĩ đến chuyện 8 năm trước có chút gì đó không đúng sao? Nếu Thanh Mộc Tinh vì gia thế mà quen cậu vậy tại sao mà giữa chừng chia tay không nắm lấy cơ hội?"
"Đủ rồi, đừng lãi nhãi nữa!"
Doãn Minh Dương lạnh giọng liếc mắt cảnh cáo. Hàn Minh Triết nhìn hắn thực sự trong lòng vô cùng bất mãn cho Thanh Mộc Tinh, cái tên này luôn thông minh nhưng trong chuyện tình yêu thì luôn ngu ngốc. Uổng công nảy giờ anh cố tình nhắc khéo hắn.
Trước giờ Doãn Minh Dương luôn không để ý đến điều này, chỉ cho là cô đã chán chường, không nhận được gì khi bên anh nên chán nản chia tay, hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vì anh không muốn nhớ tới quá khứ đau buồn kia.
____________
Sau cả tuần bận rộn thì cũng đã quay xong hoàn toàn bộ phim, mọi người đều bân rộn chuẩn bị quay về thành phố.
Thanh Mộc Tinh và Phùng Khê cũng chuẩn bị rời đi. Cô đang đứng bên đường chờ Phùng Khê thì bỗng hai chiếc xe đồng lượt dừng lại trước mặt.
Một chiếc BW màu trắng và một chiếc Zenos màu xám bạc trong vô cùng sang trọng, hai hãng này đều nổi tiếng nên giá đương nhiên cũng phải tám con số trở lên.
Tần Gia Vỹ bước xuống xe, ánh mắt ấm áp nhìn vào khuôn mặt của Thanh Mộc Tinh.
"Nghe nói hôm nay cậu kết thúc lịch quay, tôi đến đây đón cậu về!"
Nhiều ngày qua, Tần Gia Vỹ luôn suy nghĩ về cô, anh không biết có nên làm phiền cuộc sống của cô không, anh cũng không biết có nên theo đuổi cô nữa không nhưng anh nhận thấy Doãn Minh Dương không đối xử tốt với cô, vậy nên anh đã quyết định chắc nịch rằng bản thân sẽ một lần theo đuổi cô trở lại, anh tin sẽ có một ngày, tình yêu của anh có thể run động được trái tim cô.
Thanh Mộc Tinh nhìn Tần Gia Vỹ kinh ngạc, cô không tin được anh lại đi đến đây đón cô.
Chưa kịp trả lời thì đằng sau đã vang lên giọng nói.
"Cô ấy có người đón rồi!"
Chu Kiệt đi lại gần Thanh Mộc Tinh mỉm cười.
"Tinh Tinh! Anh đây là đến đón em trở về!"
Thanh Mộc Tinh trố mắt nhìn Chu Kiệt, cả tuần nay cô không nhận được những bó hoa cùng dòng thư sến súa của hắn nữa thầm mừng rỡ trong lòng nghĩ hắn đã bỏ cuộc rồi nhưng không ngờ hắn vẫn không có ý định từ bỏ.
Tần Gia Vỹ chau mày nhìn Chu Kiệt: "Anh là ai?"
Chu Kiệt nhếch môi: "Là người yêu của cô ấy!"
Thanh Mộc Tinh liền cất lời: "Tôi không phải! Anh đừng có nói bậy!"
Chu Kiệt cười rạng rỡ: "Bây giờ không phải nhưng sau này thì phải! Chúng ta đi về thôi!"
Hắn tự nhiên đi đến nắm lấy tay Thanh Mộc Tinh kéo đi, cô trố mắt chưa kịp phản ứng thì Tần Gia Vỹ nắm lấy tay còn lại của cô.
Anh lạnh giọng: "Cô ấy không thể đi cùng anh!"
Chu Kiệt nhếch môi: "Hừ! Vậy được đi cùng anh anh chắc?"
...
Thanh Mộc Tinh bây giờ như là một món đồ vật bị hai tên kia tranh dành kéo qua kéo lại.
Những người trong phim trường thấy cảnh tượng đặc sắc này bàn tán không thôi.
"Hai người đàn ông đó đang giành giật chở Thanh Mộc Tinh về đó sao?"
"Hai người này đẹp trai thật, Thanh Mộc Tinh đúng là có số đào hoa!"
"Tôi nhận ra người bên trái đó là thiếu gia Chu Kiệt của Chu gia thì phải, không lẽ là cái người mấy hôm trước gửi hoa cho Thanh Mộc Tinh sao?"
"Ồ! Tôi nghe là Thanh Mộc Tinh từ chối cậu ta rồi, vậy mà cậu ta còn không từ bỏ ý định à?"
"Người bên phải hình như là Tần Gia Vỹ đó, cũng không phải người bình thường đâu, tuy không phải chủ một công ty lớn nhưng cũng thuộc dạng vừa"
"Tại sao những người nhà giàu đẹp trai đều vây quanh cô ta như vậy?"
...
Hàn Minh Triết và Doãn Minh Dương cũng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đặc sắc này.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo Thanh Mộc Tinh, xung quanh người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
"Hầy Doãn tổng à! Anh lo mà giữ vợ cho thật tốt đi! Nếu anh không nghe lời tôi thì có ngày mất vợ như chơi đó!"
"Cô ta không phải vợ tôi!"
Nói xong anh lạnh lùng cất bước đi thật nhanh, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa.
Hàn Minh Triết thầm mắng tên cứng đâu này, rốt cuộc hắn vẫn để Thanh Mộc Tinh bị dành dựt như vậy à?
Cô đã chịu hết nổi hai người này liền dùng hết sức vung hai tay của bọn họ ra, giọng nói vô cùng tức giận hét lên.
"Đủ rồi! Tôi không cần ai chở tôi về hết! Hai người rãnh như thế thì cứ đứng đây cãi lộn tiếp đi!"
Cô mang bộ mặt giận dữ đi về phía xe của Phùng Khê đã đậu nảy giờ rồi mở mạnh cửa xe đi vào trong.
Tần Gia Vỹ và Chu Kiệt nhìn cô đi mất liền liếc mắt nhìn nhau muốn rớt hai mắt ra ngoài, cảnh tượng hai người đàn ông này làm mọi người xung quanh không khỏi kinh sợ.
Tần Gia Vỹ cất giọng: "Tôi là người quen biết cô ấy sớm nhất, anh không có cửa đâu!"
Chu Kiệt cười nửa miệng: "Quen biết nhiều năm mà không được cô ấy yêu còn bày đặc khoe khoang, cứ chờ đó, tôi mới là người xứng với cô ấy!"
Chu Kiệt bước lên chiếc Zenos xám bạc của mình lập tức chạy đi mất.
Tần Gia Vỹ mang khuôn mặt hậm hực cũng lên xe trở về.