Vương Lệ bỗng cất lời: "Nghe nói bữa trước con cứu Tinh Tinh khỏi chiếc xe cố tình đâm con bé, vậy con đã điều tra rồi đúng không?"
"Là Mai Tố Nhã!"
Doãn Minh Dương không dòng do mà thẳng thắng.
Vương Lệ gật đầu nói: "Ta cũng tra ra thủ phạm đằng sau là Mai Tố Nhã nên đã mời cô ta đến đây rồi, một chút sẽ thấy mặt"
Duệ Long đứng kế bên nhìn vào màn hình, là đàn em báo cáo về lời khai của tên đàn ông kia liền nói: "Thưa lão phu nhân! Vụ việc lần này cũng do Mai Tố Nhã gây nên!"
Tất cả người ở phòng khách đều trợn tròn mắt nghe thầm cảm thán Mai Tố Nhã này đúng là mụ phù thủy thâm độc.
"Thưa Thiếu phu nhân! Về việc mẹ của cô tái phát bệnh tim, ngày hôm đó Mai Tố Nhã có đến bệnh viện nhưng lúc đi ra liền mua chuộc y tá ở đây không được nói rằng bà ta đến"
Thanh Mộc Tinh ngẩn người, vậy suy đoán của cô là đúng, chính là bà ta, cô nắm lấy vạt áo kiềm nén đi sự tức giận của mình.
Thanh Thiên Hạo và Thanh Thiên Mạc bất ngờ nhìn cô, Thanh Thiên Hạo liền hỏi: "Mẹ con tái phát bệnh tim khi nào? Tại sao con không nói với ba? Bà ấy bây giờ thế nào rồi?"
Thanh Thiên Hạo hỏi tới tấp, Thanh Mộc Tinh buồn bã đáp: "Là tháng trước, lúc đó tôi có gọi ông nhưng người nhận là Mai Tố Nhã, bà ta nói ông đi công tác ở nước ngoài, dù tôi có cầu xin như nào, bà ta cũng không giúp"
Ông sững sờ một lát: "Lúc...lúc đó ba vẫn ở trong nước, là bà ta nói dối! Nhưng mẹ con hiện giờ ở đâu, sức khỏe bà ấy ra sao rồi?"
Mắt ông đỏ hoe nhìn Thanh Mộc Tinh. Cô không biết trả lời làm sao, cô chỉ biết mẹ cô được Doãn Minh Dương chuyển qua bên Mĩ còn bà ấy ở đâu bên nước Mĩ, sức khỏe ra sao, cô cũng không biết. Cô tuổi thân rơi nước mắt.
Thanh Thiên Hạo nhìn cô gặn hỏi: "Mẹ con ở đâu?"
Doãn Minh Dương lên tiếng: "Con chuyển dì ấy qua Mĩ điều trị rồi, tình hình của bà ấy rất tốt, bác Thanh yên tâm"
Thanh Thiên Hạo nhìn anh biết ơn.
"Cảm ơn con đã giúp con bé lúc khó khăn nhất, bác rất biết ơn con!"
Thanh Thiên Mạc cất lời: "Cháu rể, con bé rất tội nghiệp, mong con có thể bảo vệ tốt nó!"
Trong lòng Vương Lệ là một bụng bực tức nhìn Doãn Minh Dương với ánh mắt ghét bỏ, nếu mà bọn họ biết tên này ép con cháu họ dùng thân thể đổi lấy việc này thì họ có ngồi ở đây cảm động như vậy à? Càng nghĩ bà càng thấy tức thay cho Thanh Mộc Tinh.
"Được rồi! Nó là hôn phu của Tinh Tinh, làm như vậy là hợp tình hợp nghĩa rồi, biết ơn cái gì?"
Trong lòng Doãn Minh Dương cũng cực kì khó chịu nhìn cô bằng ánh mắt có lỗi, phải chăng anh đã quá quá đáng?
Lúc này mọi người nghe tiếng của quản gia Ưu: "Bà Thanh và cô Thanh đến rồi ạ!"
Mọi người đều đưa mắt nhìn ra phía cửa, Mai Tố Nhã và Thanh Tiểu Mẫn cùng đi vào.
Hai người bọn họ cất giọng thân thiện chào mọi người nhưng đáp lại bọn họ chỉ là sự yên lặng, Mai Tố Nhã nhanh mắt thấy Thanh Mộc Tinh ngồi ở đây liền kinh hãi.
"Sao? Bất ngờ lắm à, tôi không ngờ lòng dạ cô lại ghê tởm tới như vậy!"
Thanh Thiên Mạc nhìn Mai Tố Nhã, khí thế bức người khiến người ta không rét mà run.
"Ba...ba nói gì vậy? Con...con không hiểu?"
"Chát!"
Thanh Thiên Hạo đi đến cho cô ta một bạt tay.
"Mai Tố Nhã! Bao nhiêu năm nay tôi đã cho qua những sai lầm của cô nhưng không ngờ cô lại âm mưu giết chết con gái tôi, còn khiến Hạ Mai lên cơn đau tim, cô đúng là đồ rắn độc mà!"
Mai Tố Nhã sững người, không ngờ bọn họ lại biết được sự thật, bà đưa đôi mắt đến Tịnh Lan nhưng bà ta liền né tránh.
Thanh Tiểu Mẫn liền nói giúp mẹ mình: "Ba! Có gì từ từ nó, ba đừng có đánh mẹ!"
Thanh Thiên Mạc lên tiếng: "Con biết mẹ con đã gây ra chuyện gì không? Là cố ý giết người đó, con còn bênh vực nó à?"
Thanh Tiểu Mẫn nhíu mày khó hiểu nhìn mẹ mình, bà ấy có lá gan đó sao?
Mai Tố Nhã khóc lóc nức nở: "Thiên Hạo! Đã là vợ chồng gần 20 năm nay anh không hiểu em là người như thế nào sao mà đánh em? Sao anh lại nghĩ em hại con anh chứ? Với lại lúc ở bệnh viện em chỉ hỏi thăm Diệp Hạ Mai vài câu thôi, vậy mà lúc em đi chị ấy lên cơn đau tim sao?"
Thanh Mộc Tinh nảy giờ kìm nén cơn giận nghe câu này của bà ta thì không nhịn được nữa hét lên: "Bà nói dối! Đều là bà cố tình làm như vậy, tôi gọi cho ba tôi thì bà bắt máy, mặc kệ tôi van xin cỡ nào bà cũng không thèm giúp, còn nói dối rằng ông ấy đi công tác, bà đúng là một con rắn độc, một mụ đàn bà ác ôn!"
Thanh Mộc Tinh giận đến đứng không nổi, cả người loạng choạng, may là Doãn Minh Dương nhanh tay đỡ cô.
Mai Tố Nhã lại dùng khổ nhục kế khóc thảm thương: "Tại sao con lại vu khống dì như thế? Điện thoại là của Thiên Hạo, sao mà dì lấy được? Với lại nếu mà dì vô tình bắt máy, dì sẽ sẵn lòng giúp đỡ chứ không như những gì con nói đâu. Dì biết là con muốn đẩy dì ra khỏi Thanh gia để mẹ con con danh chính ngôn thuận vào được đúng không?"
"Chát!"
Thanh Thiên Hạo lại vung cho bà ta một bạt tay.
"Diễn đủ rồi! Tôi sẽ mau chóng ly hôn với bà, tôi không thể chứa chấp một người phụ nữ lòng dạ nham hiểm như bà trong nhà được nữa!"
Mai Tố Nhã đưa tay sờ má mình, nhìn ông ngỡ ngàng rồi đột nhiên cười lớn: "Haha! Các người chờ ngày này để rước hai mẹ con nó về lâu rồi đúng không? Đúng! Tôi làm hết đó, thì sao nào? Nhưng các người đừng mơ tưởng tôi sẽ rời đi để đưa hai mẹ con nó vào nhà!"
Thanh Thiện Hạo kiềm nén cảm xúc nói: "Cho dù 20 năm qua tôi bị ép buộc phải sống chung với bà nhưng tôi có bao giờ đối xử tệ bạc với bà chưa? Sao bà lại làm như thế chứ?"
"Haha! Chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi? Ông có lúc nào đối xử tốt với tôi như Diệp Hạ Mai chưa? Có bao giờ lo lắng cho hai đứa con của tôi và ông như Thanh Mộc Tinh chưa?"
Bà ta đưa đôi mắt thất vọng nhìn ông rồi tự trả lời: "Chưa bao giờ!"
"Vậy bà không nghĩ đến hai người họ sống cơ cực ở ngoài như thế nào hả? Tại sao bà lại ích kỉ như vậy?"
"Thanh Thiên Hạo! Vậy tôi hỏi ông từ trước đến nay ông có thực sự yêu tôi hay không?"
Thanh Thiên Hạo nhìn đôi mắt buồn bã của Mai Tố Nhã, lần này ông không nói được. Bà ta liền cười nhạt tự trả lời: "Vẫn là chưa bao giờ! Đúng không? Vậy ông có đủ tư cách trách mắng tôi không? Ông nhìn lại ông đi! Tôi trước giờ vẫn yêu ông còn ông thì sao? Cho dù ở bên tôi gần 20 năm nhưng ông vẫn luôn yêu Diệp Hạ Mai"
Thanh Thiên Hạo hít sâu một hơi nghiêm túc nói: "Được rồi! Tôi nể tình chúng ta là vợ chồng 20 năm nay nên không truy cứu chuyện bà hãm hại Hạ Mai và Mộc Tinh, ngày mai tôi sẽ đưa đơn ly hôn cho bà kí, nếu bà còn không kí tôi sẽ không niệm tình mà truy cứu tội danh của bà"
Mai Tố Nhã giận đến run người, to mắt nói: "Ông là đang uy hiếp tôi sao?"
Thanh Thiên Hạo lạnh nhạt đáp: "Bà muốn như nào thì là như đó!"
"Ông...! Được,! Kí thì kí!"
Bà ta lập tức đi ra khỏi nhà họ Doãn, Thanh Tiểu Mẫn trợn tròn mắt, không ngờ ba lại thật sự ly hôn với mẹ, vậy cô ta trong Thanh gia phải làm sao? Như vậy mẹ con Diệp Hạ Mai sẽ có chỗ đứng ở đó sao?
"Ba! Mẹ cũng chỉ là ghen tuông nhất thời, ba đừng vì giận mà hành động lỗ mãn như vậy!"
Thanh Thiên Mạc lên tiếng: "Ghen tuông thì có thể tùy tiện giết người sao? Con đừng nên ảnh hưởng từ người mẹ độc ác đó, chuẩn bị chúng ta đi về thôi!"
Ông nhìn Thanh Mộc Tinh xoa đầu cô: "Tinh Tinh! Mọi chuyện đã qua hết rồi, con đừng để trong lòng, con phải giữ gìn sức khỏe đó!"
Cô ngoan ngoãn đáp: "Dạ! Ông nội!"
Thanh Thiên Hạo nhìn cô bằng ánh mắt tội lỗi, đúng là mọi lỗi lầm đều xuất phát từ ông: "Tinh Tinh! Đều là lỗi của ba! Ba xin lỗi con. Có chuyện gì cần giúp con cứ nói với ba nhé!"
Thanh Mộc Tinh gật đầu một cái biểu hiện cho việc đồng ý với lời ông nói. Thật ra cô cũng không trách ông, có trách thì phải trách ông trời đã tạo ra hoàn cảnh trớ trêu này.
Thanh Thiên Mạc cười đùa nhìn mọi người: "Ngại quá! Hôm nay để mọi người chê cười rồi!"
Bọn họ chào tạm biệt người nhà họ Doãn rồi ra về.
"Bây giờ cũng tối rồi! Hai con ở lại đây nhé!"
Thanh Mộc Tinh không nói gì nhìn Doãn Minh Dương. Anh nào cãi lại được lời bà nội nên đành ở lại đây.