Doãn Minh Tuấn kinh ngạc thừ người ra. Gì chứ? Anh của cậu ta..., làm sao như thế được? Cho dù cậu cảm nhận được mẹ mình đúng thật thương mình hơn Doãn Minh Dương nhưng cậu không thể nào tin vào chuyện này.
"Ông nói dối, Doãn Minh Dương là anh cùng cha cùng mẹ của tôi. Mẹ tôi không bao giờ làm ra những chuyện xấu xa đó!"
Lại uống một ngụm trà, Nghiêm Đạt đẩy gọng kính quan sát rõ sự rối loạn trong đôi mắt của Doãn Minh Tuấn.
"Mẹ cậu vì cướp lại người ba...à không, người ba trên danh nghĩa của cậu mà bắt cóc vợ trước của ông ấy nhốt dưới hầm đất suốt 25 năm, sao đó thuận lợi tiến vào Doãn gia, bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, bà ấy bị nhốt vào tù chờ xét xử, nặng thì là chung thân, nhẹ thì cũng mấy chục năm ở trong đó, bà ấy cũng không còn trẻ gì, cậu muốn mẹ mình ở từ suốt quãng đời này?"
"Câm miệng của ông lại!"
Nghiêm Đạt đi đến vỗ lên vai Doãn Minh Tuấn vài cái.
"Tin hay không tùy cậu. Tịnh Lan rất thông minh, đã lường trước được hậu quả nên nhờ tôi lôi kéo một số cổ đông khuyên họ bán lại, đã được 20 phần trăm cổ phần, tất cả chuyển hết cho cậu, cộng với của cậu và Tịnh Lan lại cũng là 20, chỉ còn hơn 10 phần trăm nữa thì cậu sẽ nắm quyền điều hành công ty!"
Ngưng một chút, Nghiêm Đạt thu tay lại nói thêm vài lời.
"Pháp luật không phải nhờ vào công chính liêm minh như bề ngoài của nó. Có quyền, có địa vị thì có tất cả, một tay che trời. Không nói thì cậu cũng hiểu mục đích tôi muốn nói là gì phải không? Có như vậy mẹ cậu sẽ không cần phải ngồi tù, nửa đời sau của cậu cũng không sợ bị bị anh mình cướp mất tài sản!"
...
_________________
Lái xe đi về nhà, trong đầu Doãn Minh Tuấn lẫn quẫn những câu nói của Nghiêm Đạt đầu óc rối như tơ vò.
Vừa mở cửa vào trong nhà, Doãn Minh Tuấn bất ngờ nhìn mọi người đông đủ.
Bà cậu, anh chị dâu của cậu, ba cậu và cả người phụ nữ kia đang vui vẻ quay quần bên nhau.
Vốn dĩ cậu còn không tin lời của Nghiêm Đạt, bây giờ thì đã biết câu trả lời.
Ngôi nhà bao năm mình sống ở đây, hiện tại cảm nhận được bản thân chính là người ngoài, cậu vốn dĩ không thuộc về nơi này.
Những người cậu luôn xem là bà, là ba, là anh, đều không phải.
...
Thấy Doãn Minh Tuấn ngoài cửa, Vương Lệ có chút bất ngờ, lên tiếng gọi.
"Minh Tuấn, con về rồi!"
Doãn Minh Hải cảm nhận được con mình không thoải mái, suy cho cùng mẹ cậu vừa mới bị bắt, làm sao bình thường được, còn chứng kiến được cảnh tượng này, ông bảo cậu.
"Vào nhà đi, đứng đó làm gì?"
Thầm cười trong lòng, Doãn Minh Tuấn thống khổ.
Nhà? Đây là nhà của cậu sao?
Thấy mọi chuyện cần được làm rõ, Doãn Minh Dương đi đến đặt tay lên vai Doãn Minh Tuấn lên tiếng.
"Ngồi xuống, anh sẽ nói rõ mọi chuyện với em!"
Gạt tay Doãn Minh Dương ra, Doãn Minh Tuấn lạnh giọng.
"Em hơi mệt, lên phòng đây!"
Mọi người khá bất ngờ với thái độ của Doãn Minh Tuấn, Vương Lệ giải thích.
"Chắc vì chuyện mẹ nó nên thằng bé không vui đó mà! Chúng ta nên thông cảm cho nó một chút!"
_________________
Dương Nhạc Nhung được chuyển về Doãn gia, cả gia đình đã bàn bạc kĩ lưỡng để Dương Nhạc Nhung ở tại đó vài tuần đến khi tinh thần ổn định sẽ đưa bà qua Mỹ điều trị tâm lí.
Bộ phim của Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh hoãn ngày quay đã lâu, hôm nay cả hai lại đi quay.
Quan hệ của họ đã được công khai từ lâu nên đi chung với nhau cũng không gặp trở ngại gì.
Thấy Lăng Linh Sương ngồi ở một góc đang được nhân viên hóa trang, Thanh Mộc Tinh nói với Doãn Minh Dương mình sẽ qua đó nói chuyện với cô ấy nên tách anh ra.
"Chị!"
Nghe cô gọi, Lăng Linh Sương ngẩn đầu mỉm cười.
"Đến rồi à? Ngồi xuống đi!"
Nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên sau lớp vải, Thanh Mộc Tinh nói khẽ.
"Bảo bảo đã lớn thêm một chút rồi nhỉ?"
Tay Lăng Linh Sương bất giác sờ lên bụng gật đầu.
"Ừm! Đã lớn thêm một chút rồi! Hành hạ chị suốt ngày nôn nghén, không ăn ngon như trước, đã vậy bị mấy tên nhà báo chụp lén nói chị tăng cân do ăn nhiều!"
Cười lên một tiếng, Thanh Mộc Tinh cúi xuống nói khẽ.
"Bảo bảo nhỏ à! Con ngoan ngoãn đừng quấy mẹ Linh Sương nhé, có thế mẹ mới thương con!"
"Em nói làm gì? Nó mới gần ba tháng chưa thành hình đâu!"
Thấy cô trợ lí nhỏ của mình đến, Lăng Linh Sương thoáng chốc im bặt, cô gái kia lên tiếng nhắc nhở.
"Một lát nữa có cảnh quay trên cao, chị Linh Sương nhớ chú ý nhé!"
Lăng Linh Sương gật nhẹ đầu mỉm cười với cô gái đó đáp lời.
"Chị biết rồi! Em có giảm bớt show diễn không cần thiết dùm chị chưa?"
"Rồi ạ! Sức khỏe chị ổn chứ? Nếu thấy không tốt chị đến đi khám đi, nếu không tình trạng có khi càng tệ!"
"Chị biết rồi! Chỉ là mệt mỏi chút thôi, em không cần lo lắng!"
"Dạ!"
Cô trợ lí nhìn qua Thanh Mộc Tinh lịch sự gật đầu mỉm cười.
"Vậy hai chị nói chuyện đi nhé!"
Thấy cô ấy đã đi mất, Thanh Mộc Tinh mới dám lên tiếng.
"Dần dần cái thai sẽ lớn lên không giấu được nữa, chị tính thế nào đây? Không khéo sẽ bị người khác phát hiện đến lúc đó ảnh hưởng đến chị rất nhiều!"
Lăng Kinh Sương thở dài, khuôn mặt không thoát nổi vẻ buồn bã.
"Chị cũng chẳng biết sao, sẽ dự định đến nước ngoài sinh sống nhưng chị nghĩ ra mình chẳng có ai bên cạnh, cha mẹ đã mất sớm, chị em đều không có, đi xa lại càng khó khăn hơn!"
Nắm lấy tay cô, Thanh Mộc Tinh trấn an.
"Chị yên tâm, dù có ra sau, em cũng sẽ ở bên cạnh giúp chị!"