Lấy toàn bộ sức lực đứng dậy, Doãn Minh Dương phóng như bay đến con rắn.
Nhận thấy nguy hiểm đằng sau, con rắn xoay mặt lại liền bị Doãn Minh Dương dùng gậy đánh vào mặt một phát, một cái răng nanh của nó ngay lập tức văng ra ngoài.
Anh nói lớn với Cung Dực.
"Cùng tôi đâm vào mắt nó!"
Cung Dực lấy hết sức bình sinh của mình, nén con đau đứng dậy chạy đến. Cả hai đồng loạt đâm vào mắt con rắn.
Tiếng gầm gừ kinh khủng muốn thủng màng nhĩ vang vọng nứt cả đá, mắt con rắn hổ mang chảy ra một màu trắng đục pha trộn máu tanh rơi xuống, không khí cất lên mùi tanh nồng đậm, kinh tởm.
Thanh Mộc Tinh và Tô Tuyết không chịu nổi nôn tháo dữ dội.
Con rắn đau đớn đập cái đuôi to lớn xuống đất khiến nền đất thủng một lổ lớn, bụi bay chán tầm nhìn.
Vì mất phương hướng nên nó cũng chẳng làm được gì.
Đập vào đầu con rắn liên tục đến khi đầu nó nát bấy, Doãn Minh Dương và Cung Dực nhìn con rắn nằm sấp xuống đất, máu đỏ tanh nồng của nó chảy ra nhiều vô cùng.
Cung Dực nhanh chân chạy đến chỗ Tô Tuyết ôm cô vào người trấn an. Đến giờ Tô Tuyết còn thấy sợ cảnh tượng con rắn đến gần cô thè lưỡi mà run rẩy khóc nấc trong lòng Cung Dực.
"Hức, Dực! Là em không tốt, vì hiếu kì mà hại mọi người!"
Ôm cô chặt vào lòng, hắn dùng khăn giấy ướt lau mặt cho cô.
"Được rồi! Anh không trách em, ngoan ngoãn nín khóc, chúng ta đi tiếp!"
Doãn Minh Dương cũng đi đến đỡ Thanh Mộc Tinh từ dưới đất đứng dậy, lấy khăn giấy ướt từ trong ba lô lau đi những vết liếm láp ghê tởm của con rắn trên khuôn mặt Thanh Mộc Tinh.
Đôi mắt còn căm phẫn trừng lấy con rắn một cái.
Lại nghĩ đến lúc nó liếm vào mặt cô, anh càng tức, chỉ muốn xé xác nó ra thành trăm mảnh.
Bọn họ cùng đứng dậy rời khỏi nơi ghê rợn này. Theo như bản đồ thì qua một quãng đường nữa sẽ có một cái bẫy tiếp theo.
Trước mặt họ là những lưỡi cưa xen kẽ trên xuống không ngừng chuyển động nện xuống những lớp đá kêu lẽn kẽn.
Tuy đã lâu năm nhưng những mũi sắt sắc bén này không hề mài mòn, rỉ sét mà vẫn giữ nguyên độ bén nhọn ban đầu.
Nhìn cũng biết là không hề có cách qua đó được, bọn họ lo lắng nhìn Cung Dực.
Hắn nhìn vào bản đồ đi đến vách đá bên phải, dùng tay gỡ một miếng đá kia ra nhưng nó quá khít, hắn không thể mở được.
"Để tôi!"
Thanh Mộc Tinh có để móng tay dài nên lợi dụng ưu thế cố sức mở nó ra, sau một lúc cố gắng thì miếng đá đã được mở, bên trong là một cái nút màu xanh dương, Cung Dực liền ấn ba lần liên tiếp vào nó, hắn giải thích.
"Nếu ấn một lần rồi dừng lại ba giây thì trên đầu chúng ta sẽ xuất hiện những lưỡi cưa tương tự như những cái trước mặt, nếu nhấn hai lần dừng lại thì dưới đất sẽ xuất hiện lưỡi cưa tiếng lên trên, lần ba thì cỡ một phút những lưỡi cưa sẽ biến mất!"
Vừa nói xong, thì những lưỡi cưa đã biến mất trước mặt bốn người họ.
Doãn Minh Dương dường như không để ý lắm đến trước mắt, năm lấy bàn tay vì gỡ miếng đá kia mà bị thương đến chảy máu, anh vô cùng đau xót, lấy bông gòn chậm lên từng ngón rỉ máu của cô rồi hôn nhẹ lên.
Cô mỉm cười với anh.
"Yên tâm! Em không sao đâu!"
...
Tiếp tục đi tiếp một quãng dài, họ thấy một cái cây to lớn màu xanh mướt, toàn thân đều chi chít gai nhọn vô cùng đáng sợ.
"Sao nhìn nó giống cây ăn thịt người trong phim quá vậy?"
Cung Dực trả lời Tô Tuyết.
"Đúng vậy, chính nó!"
"Hả?". Truyện Khác
Tô Tuyết bắt đầu lạnh sống lưng nép vào sau lưng Cung Dực. Sao nơi này nguy hiểm đến thế chứ? Cô chưa bao giờ gặp những cái thứ quái dị như vậy.
Doãn Minh Dương lắc đầu cảm thán.
"Cung gia của cậu đúng là biết chơi lớn, tìm đâu ra những thứ quái dị như vậy?"
Cung Dực cũng không hiểu vì sao gia chủ đời xưa Cung gia có thể thu phục một con rắn hổ mang to lớn vào động canh giữ rồi trồng ra cái loại cây ăn thịt người này nữa.
Thanh Mộc Tinh khó hiểu.
"Thế nó ăn bằng cách nào trong khi hai cái bẫy kia đã làm cho người ta thịt nát xương tan?"
"Kể ra thì cũng lạ, cái cây này có thể hút dinh dưỡng từ đất, rất ít khi ăn thịt người vì ở đây nào có nhiều người cho nó ăn. Có thể mọc dài thân đến chỗ những lưỡi cưa kia cướp về ăn luôn cả xương, cho nên từ cái bẫy lúc nảy đến đây, ta đều không thấy xương người nữa!"
Nghe Cung Dực giải thích, cô đã hiểu ra, nhưng cái chuyện mạng người này nói ra dễ dàng đến như vậy? Sợ chết đi mất.
Cái cây bị tiếng nói của bốn người họ đánh thức mà mở mắt, mắt nó to hơn cả đầu của một con người, có màu xanh lá như thân và lá của nó.
Bốn người khiếp sợ mà lùi lại, Cung Dực bình tĩnh bước lên cúi đầu trước nó, độc một câu thần chú gì đó rồi lấy trong vali ra một hộp thịt bò lớn đỏ tươi, dùng tay thải từng miếng lên, cái cây liền há miệng hứng từng miếng thịt thơm ngon đến hết.
Như là chưa no, nó tức giận trợn to mắt há mồm về phía Cung Dực, hắn lập tức hét lớn.
"Khoan đã, ta còn thịt mà, chờ một chút!"
Hắn lấy ra hai hộp thịt cuối cùng, lại thải lên cho cái cây hung dữ ăn thầm chửi.
Mẹ kiếp thật sự, hắn nào ngờ cái cây này tham ăn đến như vậy.
"Ta hết rồi đó, ngươi muốn ăn cũng chẳng có nữa đâu!"
Cây ăn thịt người tuy chưa no bụng nhưng nó đã thỏa mãn, lập tức cao to hơn một chút đến mắt thường còn có thể nhìn thấy rõ rảng.
Sau cùng dùng miệng bứt cho Cung Dực bốn chiếc lá trên thân mình xuống đất, hắn nhặt lên cười mãn nguyện cảm ơn nó một tiếng.
Cái cây không thèm nhìn hắn lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Cung Dực ngoắc bọn họ đi tiếp, Doãn Minh Dương nhìn bốn chiếc lá chau mày hỏi.
"Bốn chiếc lá này dùng để làm gì?"
Cung Dực ngắn gọn nói.
"Phá giải cái bẫy tiếp theo!"