Thanh Mộc Tinh bất ngờ không nói nên lời, khóe mi đã ngân ngấn nước mắt.
Có phải cô nghe lầm rồi không? Anh vừa mới nói yêu cô có đúng không?
"Dương! Anh...anh vừa nói gì vậy?"
Vuốt ve hai gò má mịn màng của Thanh Mộc Tinh, một lần nữa Doãn Minh Dương dùng tất cả cảm xúc của mình, nói thành lời.
"Thanh Mộc Tinh! Anh yêu em, rất yêu em!"
Nước mắt chậm rãi từ khóe mi rơi xuống, Thanh Mộc Tinh òa khóc nức nở, anh hoảng hốt ôm cô vào lòng.
Sao cô gái này tự dưng lại khóc thương tâm thế này?
"Tinh Tinh! Em sao vậy?"
Vừa khóc thút thít, cô vừa cất lời.
"Dương! Rốt cuộc...hức...rốt cuộc anh cũng đã nói ra lời này rồi, em...em vui lắm!"
Bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu Thanh Mộc Tinh rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang vọng đến tai cô.
"Được rồi! Sao này em muốn nghe lúc nào, anh cũng có thể nói cho em nghe. Ngoan, đừng khóc nhè, nhìn em thật xấu!"
Nghe anh chê bai, cô liền dùng tay quệt hết nước mắt trên má, chu môi oan uổng nói.
"Em không có xấu! Anh đừng có nói bậy!
Doãn Minh Dương cố tình trêu cô nên vẫn không nhường nhịn.
"Không, anh cảm thấy rất xấu!"
Cô bực dọc đánh liên tiếp lên người anh hét lên.
"Em không có xấu, em rất xinh đẹp. Sao anh cứ chê em như vậy? Em khóc cho anh xem!"
Anh bật cười thành tiếng vòng tay qua người Thanh Mộc Tinh hôn liên tục lên cái má trắng nõn mềm mại của cô nhỏ giọng.
"Em yên tâm, dù có xấu thế nào thì trong lòng anh cũng chỉ có một mình em, vợ yêu của anh!"
Tâm trạng của Thanh Mộc Tinh chẳng mấy chốc đã vui trở lại. Đúng là chỉ có Doãn Minh Dương mới có thể thay đổi cảm xúc cô lên xuống thất thường như thế.
Xoay người về phía Doãn Minh Dương, hai bắp đùi của anh đều bị cặp mông đầy đặn của cô chiếm trọn.
Thanh Mộc Tinh chủ động câu cổ Doãn Minh Dương, hôn lần lượt lên vầng trán thơm mát, chớp mũi cao ráo rồi liếm nhẹ lên đôi môi mỏng kia, sau đó chiếm trọn một cách dễ dàng.
Vì đã hôn anh nhiều lần nên kĩ thuật hôn tiến bộ không ít. Doãn Minh Dương không động đậy môi, mặc cho cô ôm sát người mình hôn hít. Trong người nóng bừng bừng.
Chết tiệt, người phụ nữ này là đang trả thù việc vừa nảy với anh mà.
Thanh Mộc Tinh càng làm tới, hôn lên sườn mặt nam tính rồi trượt xuống cổ, học từ anh liếm láp hôn hít, cố tình cắn một cái thật mạnh.
Doãn Minh Dương rên lên một tiếng, liền đẩy cô ra nhưng Thanh Mộc Tinh nào dễ dàng rời đi, càng lúc càng quá đáng vươn tay cởi từng cúc áo sơ mi của người đàn ông.
Doãn Minh Dương nhăn mắt, nắm chặt lấy tay cô ngăn cản.
"Em đang làm trò gì vậy?"
Cô mỉm cười tà mị cúi xuống cắn lấy chỗ đo đỏ kia một cái thật mạnh. Doãn Minh Dương lại bị cô kích thích đến phát điên.
Nhân cơ hội đó, Thanh Mộc Tinh đã gỡ hết cúc áo sơ mi sờ lấy từng múi bụng, đôi mắt sáng rực lại cúi xuống hôn lên từng nơi.
Doãn Minh Dương thở dốc, nhìn cô cái đang tác oai tác quái trên cơ mình, không chịu được nữa xoay người đè lên cô, giọng nói chứa đầy nguy hiểm.
"Hay lắm Thanh Mộc Tinh! Em dám đùa với lửa?"
Đối với dáng vẻ hung dữ kia, cô chẳng hề hấn gì, còn to gan lè lưỡi trêu anh.
"Anh dám nói em xấu thì cho anh xem người xấu như em quyến rũ đến thế nào. Với lại anh không thể trừng phạt em được đâu, em vẫn chưa hết kì. Xem anh chịu đựng thế nào!"
Doãn Minh Dương không hề tỏ ra khó chịu, cong đôi môi nguy hiểm nhìn Thanh Mộc Tinh.
"Được lắm! Cho em xem thế nào là không thể trừng phạt!"
Nói rồi, anh mạnh bạo cởi quần của mình ra, phóng thích vật to lớn nảy lửa.
Thanh Mộc Tinh hoảng sợ toát mồ hôi, lúc này mới nhận ra nguy hiểm mà bản thân tạo ra, lập tức đứng dậy toang chạy mất.
Doãn Minh Dương nào để cô chạy thoát dễ dàng như vậy, dùng lực kéo tay cô dựt về phía mình.
Cả người Thanh Mộc Tinh đều nhào vào lòng anh, vật nóng bỏng bên dưới cũng vì thế đâm thẳng vào bụng cô.
Thanh Mộc Tinh sợ run lẩy bẩy, Doãn Minh Dương liền kéo cô đẩy mạnh xuống giường. Anh ngồi tựa lưng lên thành giường, nắm chặt tay cô không buông rồi để nó động vào vật to lớn của mình.
Tay cô bỏng rát đau đớn, mếu máo cầu xin anh.
"Dương! Em...em sai rồi, em...!"
"Giờ nhận ra thì đã không kịp, ai bảo em đùa với lửa làm gì?"
Đôi bàn tay nâng cô ngồi lên đùi mình một cách nhẹ nhàng, anh ra lệnh.
"Nắm chặt nó đừng buông, nếu không em sẽ hối hận!"
Thanh Mộc Tinh ngoan ngoãn nghe lời, tay vẫn giữ chặt vật nóng nỏng.
Doãn Minh Dương cố tình làm theo cô lúc nảy, hôn từ trán xuống chớp mũi cao ráo rồi đến đôi môi đỏ mọng của Thanh Mộc Minh, mạnh bạo gặm cắn cánh môi nhỏ đến bật máu rồi trườn xuống cổ cô cắn một cái mạnh.
"Aaa!"
Giọng khàn đục ra lệnh.
"Xoa nó đi!"
Sau đó lại bao phủ lên cánh môi mềm.
Bàn tay mảnh mai của cô xoa lấy vật nam tính kia, cảm giác này không khó chịu như cô nghĩ, chỉ là có chút xấu hổ.
Vừa hôn Thanh Mộc Tịn vừa cảm nhận khoái cảm bên dưới bàn tay cô truyền đến, Doãn Minh Dương gầm lên vài tiếng sau đó xé toạt mảnh váy mỏng manh bao phũ trên người Thanh Mộc Tinh.
Nhắm vào bầu ngực căng tròn liếm láp cắn mút xung quanh, để lại vô số dấu đỏ, môi anh chiếm lấy nụ hồng xinh đẹp mút mát mạnh bạo.
Hai đầu ngực của Thanh Mộc Tinh đau nhứt như muốn lìa ra, cô nức nở.
"Dương! Em đau, anh nhẹ thôi aaa!"
Anh cứ đốt lửa trong cơ thể Thanh Mộc Tinh, cô khó chịu chẳng được giải tỏa, ngược lại còn đang làm cho anh thoải mái, đó là hậu quả của việc dám trêu chọc người đàn ông này.
Khoái cảm đang bùng lên dữ dội, Doãn Minh Dương cất giọng nói trầm đục.
"Nhanh lên đi em!"
Thanh Mộc Tinh từ lâu đã mỏi nhừ cả tay nhưng vẫn cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Doãn Minh Dương gầm lên một tiếng, chất lỏng nóng ấm lập tức bắn vào tay cô.
Thanh Mộc Tinh rụt tay lại thở hỗn hễn, muốn rời khỏi người Doãn Minh Dương nhưng anh không cho, nắm chặt bàn ray vừa làm mình thõa mãn ban nảy, thấy lòng bàn tay cô đỏ chói mắt, đôi môi thõa mãn cong lên hôn lấy nó, anh hỏi.
"Mỏi lắm sao?"
Cô gật đầu, ánh mắt hiện lên tia oan ức. Doãn Minh Dương cũng chẳng nỡ để cô mỏi tay nữa, anh ôm cô vào lòng ngực trần rắn chắc, cất giọng trầm ấm.
"Nếu đã mỏi thì không cần dùng tay, dùng miệng của em vậy!"
Thanh Mộc Tinh chưa kịp tiêu hóa lời anh nói đã bị anh đè đầu xuống, đút nơi nam tính vào trong miệng cô, hai mắt ngây thơ trợn tròn.
Cái miệng ẩm ướt của cô kích thích vô cùng khiến tiểu đệ của anh vừa được thỏa mãn lại ngẩn cao đầu.
Xoa cái đầu nhỏ của cô, anh nói.
"Ngoan thõa mãn nó đi em!"
Cô ấm ức, chẳng thích làm những việc này chút nào nhưng không làm, anh sẽ bắt ép cô cũng như thế thôi, cho nên cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh, tránh bản thân càng chịu thiệt.
Đầu lưỡi đinh hương liếm một cái lên đầu vật nóng bỏng, Doãn Minh Dương bị cô làm cho tê tái. Cô mút lấy nó, cảm nhận vị **** ***** tanh nồng lúc nảy.
Một lúc sau miệng cũng đã mỏi đi, nhưng Doãn Minh Dương vẫn chưa chịu ra, Thanh Mộc Tinh buồn bực, cô lấy hết can đảm cắn mạnh một cái lên vật to lớn kia.
Đang sung sướng thì bị cô đánh úp, Doãn Minh Dương tức giận trừng lấy Thanh Mộc Tinh, cô biết mình đã gây ra lỗi lầm lớn, hai mắt long lanh nhìn anh tràn đầy sợ hãi, ngậm lấy vật kia ngoan ngoãn đưa đẩy vật đó trong miệng ra vào liên tục.
Khi đã đạt đến cao trào, anh trực tiếp nhấn đầu cô ra vào thật nhanh.
Vật to lớn kia tràn vào cuốn họng khiến cô khó khăn thở, bị tốc độ kinh người kia làm cho rối loạn sau đó một dòng chất lỏng ấm nóng phóng thẳng vào cổ họng, không thích ứng kịp ho sặc sụa.
Doãn Minh Dương thõa mãn gầm lên một tiếng, sau đó nâng người cô gái đang ở giữa hai đùi mình ghì vào lòng vuốt lưng cho cô.
Hương vị tanh nồng lan tỏa hết cả khoang miệng, cô khó chịu muốn nôn ra nhưng đôi môi đã bị anh nuốt trọn một lần nữa.
Thanh Mộc Tinh mếu máo lắc đầu cầu xin.
"Dương, hức! Em biết sai rồi, sao này em sẽ không đùa với anh như vậy nữa! Bây giờ em rất mệt, em muốn đi ngủ, hức, muốn đi ngủ!"
Yêu chiều hôn lên trán cô một cái, anh nhỏ giọng.
"Được rồi! Xin lỗi em, là anh quá đáng. Ngoan đừng khóc, anh không làm gì em nữa đâu!"
Dúi đầu vào bờ ngực trần của anh, cô ngọ nguậy như con mèo nhỏ, cất giọng trách móc.
"Anh chỉ biết trách em, là anh nói em xấu trước, em không có xấu!"
Doãn Minh Dương cười ra tiếng sủng nịnh hôn lên tóc cô. Đúng là ngốc quá, anh chỉ đùa một chút, vậy mà cô vẫn thù dai.
"Nói thế là em không chịu nhận lỗi?"
Thanh Mộc Tinh len lén nhìn anh lắc đầu liên tục gượng cười.
"Không có không có! Em biết lỗi rồi, em sai rồi!"
Anh hài lòng hôn lên môi cô một cái.
"Biết sai là tốt!"
Dù có ấm ức đến thế nào, cô cũng không muốn "uống sữa chuối" một lần nữa, cho nên đành ngậm ngùi nhịn anh vậy. Xìa! Cái người đàn ông này chỉ biết ức hiếp cô là giỏi, nào nghĩ cho cô đâu.
Tuy nghĩ thế nhưng bên ngoài Thanh Mộc Tinh vẫn nũng nịu.
"Dương! Em muốn ngủ, em buồn ngủ lắm!"
"Được!"
Anh xoay người tắt đèn phòng, chỉ chừa lại một ánh đèn ngủ yếu ớt.
Trong căn phòng vẫn để lại nhàn nhạt mùi vị ái muội, cả hai ôm nhau thật chặt, truyền cho nhau hơi ấm.
Nhìn người con gái đang ngủ say trong ngực mình, đáy lòng của Doãn Minh Dương vô cùng bình yên.
Vuốt ve khuôn mặt nõn nà xinh đẹp, anh thì thầm.
"Có em thật tốt!"!