“Anh mới vừa rồi gọi em làm gì?” Bắc Đường Yên ngồi trên xe, ghế tài xế bên trái chính là Tô Ức Thần.
“Yên, em nói cái gì vậy, anh nghe không hiểu?” Tô Ức Thần giả ngu, không cần suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ngược lại.
“Ức Thần, thật ra thì anh cũng là một người con trai tốt, anh xem em đã hai mươi chín rồi, ngày nào người trong nhà cũng thúc giục em mau mau lập gia đình, chị em tốt đều đã tìm được chốn trở về, còn anh ngay cả đối tượng kết hôn cũng không có. Nếu không anh cưới em đi, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người trong nhà cũng rất thích chúng ta thành vợ chồng đó không phải sao, em đi đề nghị với bác trai bác gái, anh cũng trưởng thành rồi, cũng nên có một mái nhà.”
“Đừng, anh sai rồi, Yên, anh biết sai rồi, chẳng phải là anh đang phối hợp với em sao, em thích người con trai kia như vậy, dáng dấp rất tốt, một người chính trực, chỉ là cảm thấy anh ta có chút ngu ngốc, nhưng mà rất đáng yêu, ha ha, em cũng không cần suy nghĩ hãm hại anh, em biết mà, anh...” Tô Ức Thần không tiếp tục nói nữa, nhưng mà hai người cũng biết ý tứ trong đó, người yêu của anh ngoài ý muốn qua đời, anh từng thề trước mộ cô gái đó, cả đời này sẽ không lập gia đình, bởi vì anh chỉ muốn chờ đợi và nhớ lại những hình ảnh hạnh phúc của hai người.
“Hừ, em có nhờ anh phối hợp sao, anh cũng không ngại buồn nôn.” Bắc Đường Yên khinh thường hừ nhẹ.
“Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi được không, nhưng mà, như đã nói qua, người con trai kia nhìn rất là đau lòng, em không đau lòng sao?” Vẻ mặt của Tô Ức Thần nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc hỏi.
“Em biết anh ấy đang nghĩ gì, cũng biết tại sao anh ấy muốn rời khỏi em, thật ra thì cái gì em cũng biết, chẳng qua là thứ em muốn chính là tình yêu đơn thuần đó, là loại có thể vì em mà từ bỏ cả thế giới đó, bây giờ anh ấy còn không làm được, cho nên em muốn chờ, em cũng muốn anh ấy hiểu, tình yêu không phải là trò chơi của ba người.”
Có một câu nói cô hết sức khắc sâu trong lòng, “Nếu như toàn thế giới đều phản bội em, như vậy anh sẽ đứng sau lưng em phản bội lại toàn thế giới.”, đây là bạn tốt của cô nói cho cô biết, sau đó cô đã ghi tạc vào trong lòng, tự nói với chính mình, cô cũng muốn được một người yêu mình như thế!
“Ha ha, chúc mừng em, Yên, cuối cùng em cũng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình.” Tô Ức Thần rất thành khẩn nói lên lời chúc phúc, mặc dù bây giờ cô và người con trai kia vẫn chưa ở chung một chỗ nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, anh tin tưởng cô nhất định lấy được thứ cô muốn!
“Cám ơn, nhưng mà điều này cũng không đủ để xoá bỏ lỗi lầm anh vừa phạm phải, đến phía trước quẹo trái, tối nay chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.”
“Aiz, cung kính không bằng tuân mệnh, hi vọng em có thể cố gắng ăn nhiều một chút, ăn cho anh sụp đổ cũng được.”
Bình tĩnh lại qua bốn ngày, sau đó Bắc Đường Yên nhận được một phần báo cáo.
“Xác định?” Bắc Đường Yên cau mày nhìn Văn Mẫn đang đứng đối diện.
“Đúng vậy, em đã tự mình đi hỏi bệnh viện, chắc chắn xác định.” Văn Mẫn khẳng định gật đầu, vẻ mặt cũng rất là chăm chú.
“Viêm Liệt biết không?”
“Không biết, cha Viêm Liệt hình như quyết định gạt cậu ta.”
“Văn Mẫn, em nói tôi nên lợi dụng tin tức này làm anh ấy ở bên cạnh tôi sao?” Ánh mắt Bắc Đường Yên nhìn chăm chú vào nội dung báo cáo, trong giọng nói có chút không xác định.
Văn Mẫn ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tổng tài lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Này, tổng tài, chỉ cần ngài cảm thấy nên làm thì làm đi.” Văn Mẫn không biết phải nên nói như thế nào mới đúng, nhưng mà cô hiểu ý của tổng tài, trái tim của cha Viêm Liệt có vấn đề, cần phải thay tim, mà phí giải phẫu cũng không phải là quá đắt, tiền để dành của Viêm Liệt cộng thêm tiền gửi ngân hàng và thế chấp nhà ở là đủ rồi, nhưng mà cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể giải phẫu, trái tim thích hợp chính là một vấn đề lớn, đối với Viêm Liệt mà nói không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa lại liên quan đến tính mạng của người nhà Viêm Liệt, nhưng mà đối với Bắc Đường Yên mà nói thì đó là một chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần một câu nói sẽ có một đống người giúp đỡ hoàn thành ý muốn của cô.
“Gọi Viêm Liệt đến đây, tôi thấy mình nên nói chuyện với anh ấy một chút.”
Bắc Đường Yên gật đầu, cũng không biết là đồng ý với lời của Văn Mẫn hay là đồng ý với quyết định của mình.
Một lần nữa đi đến tầng hai mươi, tâm tình của Viêm Liệt hết sức phức tạp, trong lòng hình như có chút ê ẩm, cảm giác nặng trĩu làm bước chân anh cũng có chút nặng nề.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, cánh tay Viêm Liệt tiếp xúc với cánh cửa, giống như là tuyên bố điều gì đó.
“Vào đi.”
Viêm Liệt nghe được giọng nói của cô, thân thể anh cứng đờ, dừng ba giây sau mới chậm rãi đi vào.
Kể từ buổi tối bốn ngày trước tình cờ gặp mặt Bắc Đường Yên, sau đó anh nhìn thấy Bắc Đường Yên và người con trai kia ở chung một chỗ, tâm tình của Viêm Liệt không có cách nào bình tĩnh lại, anh cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều đau lòng, không phải là rất đau, mà là nhàn nhạt, nhưng lại giống như là ăn mòn lòng người, làm cho người ta chết lặng, làm cho người ta thành thói quen, rồi lại không có cách nào quên được!
“Ngồi đi.” Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Viêm Liệt sau đó dời ánh mắt sang hướng khác, vẻ mặt lạnh lùng làm lòng Viêm Liệt căng thẳng.
Viêm Liệt rất nghi ngờ mục đích Bắc Đường Yên gọi anh đến nơi này, không biết vì sao anh cảm thấy giống như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Anh xem một chút đi.” Đem văn kiện đang cầm trong tay đưa đến trước mặt Viêm Liệt, Bắc Đường Yên chờ anh phản ứng.
Viêm Liệt mở văn kiện ra, nhìn mấy hàng chữ, sau đó sắc mặt liền trở nên ngày càng khó coi.
“Đây là sự thật?” Nhìn thấy nội dung trên văn kiện, Viêm Liệt không kịp oán trách Bắc Đường Yên điều tra chuyện của anh, anh chỉ quan tâm thân thể cha mình có bị gì hay không.
“Em sẽ không đem chuyện này ra nói giỡn.” Sắc mặt của Bắc Đường Yên nghiêm túc, giọng nói hình như lạnh hơn một chút.
“Thật xin lỗi, anh không phải có ý này.” Cảm xúc nôn nóng của Viêm Liệt rất rõ ràng, nhưng mà đối mặt với Bắc Đường Yên nghiêm túc như vậy anh đành phải nhẫn nại nhịn xuống, hơn nữa anh biết bây giờ mình cần phải thật sự tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể giải quyết vấn đề.
Thật ra thì, Viêm Liệt vẫn luôn là người tỉnh táo, chỉ khi anh đối mặt với Bắc Đường Yên mới mất đi vẻ tỉnh táo thường ngày.
“Em không muốn nói nhảm nhiều lời, bệnh tình của cha anh chắc anh cũng hiểu rõ, chuyện này không thể kéo dài, em có thể vì ông ấy cung cấp phục vụ và điều trị tốt nhất, giúp ông ấy nhận được sự chiếu cố tốt nhất, anh biết em có năng lực này mà, nhưng mà em muốn trao đổi điều kiện, em muốn anh ký một bản hợp đồng, trong một năm, anh nhất định phải sống bên cạnh em, nghe lời của em, phối hợp với em trong mọi trường hợp, em nói rồi anh là người em chọn làm chồng, cho dù anh không đồng ý em cũng sẽ dùng biện pháp làm anh đồng ý, hơn nữa em đảm bảo, trừ hy vọng anh không có người con gái khác ngoài em ở bên ngoài, coi như anh được tự do.”
Bắc Đường Yên giống như là đang cùng đối thủ đàm phán điều kiện có lợi cho hai bên, giọng nói lạnh lùng không mang theo nhiệt độ.
Sắc mặt Viêm Liệt vốn đã không tốt càng trở nên khó nhìn.
“Nếu như anh không đồng ý thì sao?” Viêm Liệt không nhịn được hỏi ngược lại, anh biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng vào lúc này anh có thể nói gì, đối mặt với Bắc Đường Yên lạnh lùng như vậy, cô sẽ cần tình cảm của anh sao? Không không không, cô chỉ muốn con người của anh mà thôi, không liên quan tới tình cảm!
“Như vậy, sẽ không có bất kỳ bệnh viện nào đồng ý điều trị cho cha anh!” Không cần nói quá nhiều, Bắc Đường Yên tin tưởng chỉ cần điểm này cũng đủ rồi.
Nói cô hèn hạ cũng được, nói cô không từ thủ đoạn cũng được, chỉ cần có thể đạt được mục đích cô muốn, đây có đáng là cái gì!
“Anh không tin em sẽ làm như vậy!” Viêm Liệt đứng lên, nghiêng người đến trước mặt Bắc Đường Yên, chớp mắt cũng không chớp một cái, chăm chú nhìn cô.
Bắc Đường Yên cảm thấy trái tim mình bị những lời nói của Viêm Liệt làm cho rung động, không thể nói chỉ là cảm động, cô còn cao hứng, cảm thấy rất hưng phấn!
Đi vào bệnh viện, dựa theo địa chỉ Bắc Đường Yên cho anh, anh rất nhanh liền tìm được phòng bệnh của cha mình, phòng 101 bệnh viện tổng hợp Mạc Kỳ.
Trước cửa phòng bệnh có một y tá đang đứng, xem ra đây là y tá dành riêng cho mỗi phòng bệnh.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài là tới thăm bệnh sao?” Y tá rất thân thiết chào hỏi anh, nhưng ánh mắt lại mang theo dò xét.
“Xin hỏi đây có phải là phòng bệnh của ông Viêm Quân Đình không, tôi là con trai ông ấy, đây là thẻ thăm bệnh.”
“À, thật ngại quá, bệnh viện sợ có người làm phiền đến bệnh nhân cho nên phải kiểm tra chặt chẽ như vậy, nếu ngài là thân nhân của người bệnh, xin mời vào.” Dò xét trong mắt y tá biến mất, liền thân thiết đẩy cửa phòng dùm Viêm Liệt.
Viêm Liệt không thể chờ đợi được liền đi vào, mặc dù cùng sống trong một thành phố, nhưng đã lâu rồi anh chưa có về thăm gia đình, không ngờ lần này gặp mặt lại là ở trong phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn, cũng rất xa hoa, không phải là cái loại màu trắng ảm đạm, mà giống như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, anh nhìn xung quanh,TV, tủ lạnh, máy điều hoà, máy tính, đầy đủ mọi thứ.
“Ông già, ông nói thử xem Viêm Liệt làm công việc gì mà có nhiều tiền để ông ở phòng như vậy, nghe nói nơi này một ngày tốn hơn mấy vạn đó.”
Viêm Liệt vẫn chưa vào liền đã nghe thấy tiếng nói của cha mẹ anh, giọng nói mang theo một tia nghi ngờ và lo lắng, làm cho Viêm Liệt không khỏi dừng lại bước chân.
“Tôi cũng không biết, không phải Văn tiểu thư đã nói rồi sao, đây là tiền của công ty, biểu hiện của Viêm Liệt ở trong công ty rất tốt, ha ha, con của chúng ta có tiền đồ như vậy, bà cũng không cần lảm nhảm.” Đây là giọng nói của cha Viêm Liệt, trong đó mang theo một loại an ủi đau buồn, không biết tại sao Viêm Liệt cảm thấy lỗ mũi mình có chút ê ẩm.
“Cha, mẹ.” Viêm Liệt đi vào, đứng ở trước mặt cha mẹ mình.
Hai vợ chồng Viêm Quân Đình sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười rạng rỡ, dễ nhận thấy họ rất cao hứng khi thấy con trai của mình.
“Tiểu Liệt, sao con lại tới đây, không phải làm việc sao?” Mẹ Viêm quan tâm hỏi.
“Con xin nghỉ, cố ý tới xem tình trạng của cha một chút.” Viêm Liệt bỏ nước trái cây trên tay xuống, ân cần xác định tình trạng của cha, cha già rồi, trên tóc đã có vài dấu vết ngả sang màu trắng, làm cho tim của anh hung hăng giật một cái, anh cảm thấy mình đã bỏ quên nhiều thứ.
“Aiz, tiểu Liệt, cha không có chuyện gì, con không cần lo lắng, mau trở về đi làm đi.” Mặc dù cha Viêm rất cao hứng khi có thể nhìn thấy con trai, nhưng mà ông trời sinh có tính chính trực, ông không hi vọng con trai của mình bởi vì mình mà trễ nãi công việc, nhất là khi con trai làm việc cực khổ để cho ông có điều kiện trị liệu tốt như vậy.
“Không sao, con đã làm xong công việc cần phải làm rồi, cha không cần lo lắng.” Viêm Liệt ngồi bên mép giường cha mình, nắm lấy bàn tay già nua của ông.
“Aiz, cha chính là sợ làm công việc của con trễ nãi mới không nói cho con biết, ai ngờ con đã biết hết rồi, Văn tiểu thư nói viện trưởng bệnh viện này là bạn của con, vậy con nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt.” Cha Viêm nắm tay Viêm Liệt, giữa hai lông mày để lộ thần sắc an ủi.
“Dạ, con biết rồi, con nhất định sẽ cảm ơn thật tốt, cha cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi, cha nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Aiz, cha già rồi, cha cũng biết thân thể mình không còn dùng được, con xem con cũng lớn như vậy rồi, không cần lo lắng cho cha, sanh lão bệnh tử đều là chuyện thường tình, có thể thấy con ưu tú như vậy cha đã an tâm rồi.”
Cha Viêm cảm thán sờ đầu Viêm Liệt, mặc dù anh đã lớn, đã trở thành một người đàn ông, nhưng trong mắt cha mình anh vẫn còn là một đứa trẻ.
“Cha, cha nói cái gì vậy, cha còn chưa thấy con cưới vợ, sao lại nói chuyện xui xẻo đây, sau này không được nói như vậy nữa, còn có em trai, nó còn chưa có học đại học, hai người cũng đừng có suy nghĩ lung tung.”
Giọng nói Viêm Liệt nặng nề, hốc mắt cũng có chút đỏ.
“Được được, cha nói bậy rồi, bà xem nè đứa nhỏ này đã lớn rồi, ngay cả cha nó mà cũng dám dạy dỗ.” Cha Viêm nở nụ cười ha ha.
Mẹ Viêm đứng bên cạnh cũng cười, nụ cười vui mừng.
Viêm Liệt ở trong bệnh viện cho đến khi trời tối, buổi tối sau khi em trai tan học cũng đến bệnh viện, một nhà bốn người tụ lại ở chung một chỗ ăn cơm, bốn người hoà thuận vui vẻ hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, cho dù là ở bệnh viện, một nhà bốn người họ ăn cơm cũng hết sức vui vẻ, nhất là cha mẹ anh, hết sức lạc quan, làm cho Viêm Liệt cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Buổi tối mẹ Viêm ở lại trong bệnh viện chăm sóc cho cha Viêm, Viêm Liệt và em trai cùng đi ra khỏi bệnh viện, trên đường đi em trai Viêm Chân luôn nói chuyện trường học cho Viêm Liệt nghe, năm nay Viêm Chân đã học đến cấp ba, còn không tới một tháng nữa là tốt nghiệp trung học, áp lực rất lớn, nhưng mà Viêm Chân học hành rất giỏi, vẫn luôn đứng đầu lớp, mặc dù không ưu tú như Viêm Liệt, nhưng thi vào học viện Hoàng Gia cũng không có vấn đề.
Viêm Chân lao thẳng vào trong lòng Viêm Liệt, anh vừa là anh hai vừa là thần tượng và là động lực của cậu, cho nên có thể ở cùng một chỗ với anh hai, cậu rất vui vẻ.
“Tiểu Chân, phải học cho thật giỏi, có gì khó khăn thì nói cho anh biết, hiểu không?” Viêm Liệt xoa xoa đầu em trai, đối với người em hiểu chuyện này anh rất an tâm.
“Dạ, em hiểu.” Viêm Chân gật gật đầu, cười rất vui vẻ.
Sau khi chia tay Viêm Chân, Viêm Liệt một mình đi trên đường, trong lúc bất chợt cảm thấy lòng mình có chút yên lặng, nơi này rất đối lập với sự huyên náo trong thành phố, anh không muốn ngồi xe, Viêm Liệt chậm chạp đi về nhà.
Khi Viêm Liệt về được đến nhà thì trời đã tối đen, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã chín giờ rồi, Viêm Liệt đứng trước chung cư nhìn về căn phòng trong trí nhớ, ánh đèn nơi đó đã mờ tối, đã có người về nhà, nhận thức như vậy làm trong lòng Viêm Liệt tỉnh táo lại, tâm tình cô đơn vừa rồi hình như đã biến mất không thấy đâu, không do dự nữa, Viêm Liệt trực tiếp đi vào chung cư.
Mở cửa nhà trọ ra, bên trong nhà rất yên tĩnh, cửa phòng Bắc Đường Yên đã đóng, từ bên trong lộ ra một chút ánh sáng, Viêm Liệt đoán cô cũng ở trong phòng.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đổi dép, do dự một chút mới đi đến trước cửa phòng của Bắc Đường Yên, sau đó lẳng lặng đứng một lát mới bỏ đi, trở lại phòng ngủ của mình, anh tắm rửa thay quần áo, sau đó lẳng lặng nằm trên giường của mình, tất cả động tác đều rất nhẹ nhàng, giống như là không muốn quấy rầy một người khác đang tồn tại.
Không biết đã qua bao lâu, Viêm Liệt nghe được ngoài phòng khách có chút tiếng động, anh chợt mở mắt, sau đó từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Bắc Đường Yên tay đang cầm một ly rượu ngồi trên sa lon đọc báo, nghe được tiếng động cô liền quay đầu lại nhìn Viêm Liệt một chút, sau đó lại dời ánh mắt đi, một lần nữa lại nhìn tờ báo trên tay.
Cứ như vậy, Bắc Đường Yên nhìn tờ báo, Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên, khoảng nửa giờ sau, Bắc Đường Yên mới có động tác, rượu trong ly đã bị cô uống hết, Bắc Đường Yên buông tờ báo trong tay trở về phòng của mình, giống như lơ đãng nhìn lướt qua Viêm Liệt, chống lại cặp mắt sáng ngời của anh, vừa chạm vào liền lập tức nhìn sang hướng khác, giống như là không có tiếp xúc gì đi thẳng về phòng mình.
Viêm Liệt từ từ lộ ra nụ cười, cô vẫn còn thích anh, anh có thể cảm nhận được.
Ngày thứ hai hai người ở chung là ngày chủ nhật, hôm qua hai người cùng làm thêm giờ, hôm nay Viêm Liệt không đi làm nhưng Bắc Đường Yên đã đến công ty từ sáng sớm. Bỏ lại Viêm Liệt một mình trong nhà.
Viêm Liệt dọn dẹp một chút chuyện trong nhà, liền tìm kiếm sách kinh tế — tài chính xem một chút, đây là sách của Bắc Đường Yên, cả phòng sách có rất nhiều bộ sách giống nhau, mỗi một cuốn sách đều thấy được dấu vết cô đã đọc rất nhiều lần, Viêm Liệt đoán Bắc Đường Yên đã xem hết tất cả sách ở đây, điều này làm anh đối với những cuốn sách này có cảm giác thật tốt, tìm dấu vết của Bắc Đường Yên, cũng đem bản thân mình hoà nhập vào những trang sách này.
Bất tri bất giác một buổi sáng liền trôi qua, Viêm Liệt sử dụng phòng bếp làm cho mình một phần cơm chiên trứng, bây giờ món này được coi là sở trường của anh, mặc dù vẫn chưa nhìn ra hình dáng gì như lúc trước, nhưng cảm giác so với mì ăn liền tốt hơn rất nhiều, hơn nữa là tự anh làm, dù thế nào vẫn không cảm thấy khó ăn.
Giải quyết xong bữa trưa, anh tiếp tục đọc sách, cho đến khi điện thoại vang lên, Viêm Liệt cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số không có ấn tượng.
“Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”
“Xin chào, tôi là Văn Mẫn, bây giờ cậu đang ở nhà sao, buổi tối tổng tài có một buổi tiệc thương mại, hi vọng cậu có thể làm bạn tới tham dự với tổng tài.” Giọng nói của Văn Mẫn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“....Tôi cần làm cái gì sao?” Viêm Liệt theo bản năng hỏi cô, anh cũng không thích tham gia tiệc xã giao, anh không thích những nụ cười dối trá kia, nhưng mà anh cũng biết mình không thể cự tuyệt. Mặc dù giọng nói của Văn Mẫn hết sức khách khí nhưng Bắc Đường Yên hi vọng cũng có nghĩa là cô đã quyết định rồi.
“Tổng tài đã sắp xếp thợ trang điểm cho cậu, bây giờ tôi đang ở dưới chung cư, lúc nào cậu muốn xuống cũng được, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp thợ trang điểm.”
“Cám ơn, tôi xuống ngay.”
Viêm Liệt biết Bắc Đường Yên đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, mà anh chỉ cần phục tùng là tốt rồi, anh cảm thấy bất đắc dĩ nói không nên lời, nếu như là trước kia anh nhất định sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng, nhưng bây giờ anh lại không có cảm giác như vậy, hình như lúc ký tên vào bản hợp đồng kia, tất cả dũng khí của anh đều biến mất, anh chỉ muốn lẳng lặng nhìn, nhìn xem rốt cuộc Bắc Đường Yên muốn làm cái gì.
Đi tới dưới lầu, quả nhiên đã thấy Văn Mẫn đứng chờ ở đó, hai người chào hỏi nhau rồi lên xe, xe chạy với tốc độ rất chậm, Văn Mẫn rất trầm mặc, Viêm Liệt cũng không nói gì.
Một lát sau, xe ngừng lại, ngay sau đó là những món đồ làm người ta hoa cả mắt xuất hiện, khi Viêm Liệt đứng trước mặt Văn Mẫn một lần nữa thì đã là hai tiếng sau.
Ánh mắt Văn Mẫn sáng lên, hài lòng gật đầu một cái.
“Rất tuyệt.” Văn Mẫn cười nói với Viêm Liệt.
Viêm Liệt cười ngại ngùng, bất an trong lòng vơi nhẹ đi rất nhiều.
“Bây giờ đi luôn sao?” Viêm Liệt hỏi.
“Không, còn phải đợi một lát nữa, tổng tài sẽ tới, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát đi.” Văn Mẫn nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói.
“Ừm.” Nghe Văn Mẫn trả lời, ánh mắt Viêm Liệt liền sáng lên, lộ ra một chút mong đợi, Văn Mẫn cười cười, bộ dáng giống như cái gì cũng hiểu.
Khoảng vài phút sau, Bắc Đường Yên xuất hiện trước cửa, ánh mắt của mọi người đều bị cô hấp dẫn, hôm nay Bắc Đường Yên mặc một bộ lễ phục màu đỏ, tóc dài xoã xuống, không nói hết được phong tình vạn chủng.
Văn Mẫn đứng dậy nghênh đón, hai người nói chuyện với nhau một lát, sau đó Văn Mẫn liền rời đi, Bắc Đường Yên đi tới trước mặt Viêm Liệt, lấy ánh mắt dò xét nhìn Viêm Liệt, sau đó hình như rất hài lòng gật đầu vài cái, “Đi thôi.”
Ngoài cửa đợi hai người không phải là chiếc xe mà Bắc Đường Yên vẫn thường lái, mà là một chiếc xe màu đen dài có rèm che, trên xe còn có tài xế, thoạt nhìn rất thận trọng.
Viêm Liệt mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Viêm Liệt sau đó cúi người lên xe, Viêm Liệt đóng kỹ cửa xe sau đó lên xe bằng cửa khác, hai người cùng ngồi phía sau, xe chậm rãi chạy trên đường.
“Hình như rất quan trọng, có thể nói cho anh biết là tiệc gì không?” Viêm Liệt không muốn im lặng như vậy, anh thử đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi cô.
“Tô Điển, thọ yến của Tô lão tiên sinh.”
Bắc Đường Yên trả lời, không khí bên trong xe hình như có chút ngưng trọng, Viêm Liệt đã dấn thân vào thương trường, đương nhiên đối với nhân vật nổi tiếng trên thương trường anh cũng biết không ít, vị Tô lão tiên sinh này chính là chủ tịch tập đoàn Tô thị, cũng là cha của Tô Ức Thần.
Viêm Liệt nghe tới tin tức này không khỏi nghĩ đến Tô Ức Thần, con cưng của trời, bạch mã vương tử trong lòng các cô gái, chẳng qua là, anh cũng không tránh khỏi xuất hiện nghi ngờ, mặc dù không biết quan hệ giữa Bắc Đường Yên và Tô Ức Thần là như thế nào, nhưng những hành động của hai người hết sức mờ ám làm người ta không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, hai người bọn họ nhất định là có quan hệ hết sức thân thuộc, chỉ là nếu đã như vậy, vì sao cô lại chọn anh làm bạn đi cùng.
Hai người rất phối hợp nói đến đó liền dừng lại, khoảng hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự nhà họ Tô, trong bãi đậu xe có đầy đủ mọi loại xe quý hiếm và nổi tiếng.
Viêm Liệt rất ân cần, anh xuống xe mở cửa cho Bắc Đường Yên, sau đó Bắc Đường Yên giống như cô công chúa từ trong xe bước ra, sau đó liền hết sức tự nhiên khoác lên cánh tay Viêm Liệt, thân thể Viêm Liệt cứng đờ, nhưng sau đó lộ ra một nụ cười.
“Anh là bạn trai của em, mặc kệ anh có đồng ý hay không, em hi vọng anh không làm ra chuyện gì mà em không thích.” Trước khi tiến vào hội trường, Bắc Đường Yên nói ở bên tai Viêm Liệt.
Nụ cười của anh cứng lại, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.
“Anh hiểu.” Nụ cười của anh lại tiếp tục, nhưng mà trong đó có nhiều hơn một chút ảm đạm.
Bắc Đường Yên thu hết vào trong mắt, cô gật đầu, đi vào bên trong.
“Yên, em thật xinh đẹp.” Giọng nói êm tai của một người con trai vang lên khi Bắc Đường Yên vừa mới tiến vào hội trường.