Tô Ánh Nguyệt gật đầu, trong đầu lai nghĩ đến một chuyện khác.
Trần Minh Tân lợi hại như vậy nhưng vì sao hai mươi bảy tuổi anh mới phá thân xử nam?
Cô phát hiện, so sánh với truyền kỳ anh thành lập tập đoàn LK, cô lại càng hứng thú về con người Trần Minh Tân hơn.
Tô Ánh Nguyệt ý thức được mình đã phân tâm, cúi đầu: “Em biết hết rồi, anh cũng không cần lo lắng, em có chừng có mực mà.”
Lục Thời Sơ thấy cô nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa.
Tô Ánh Nguyệt là người trưởng thành, có suy nghĩ của mình, điều anh có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở cô chứ không thể chi phối quyết định của cô.
...
Bùi Chính Thành đỗ xe xong, dẫn theo một cô gái hôm nay mới quen, vừa vào quán cà phê liền nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ ngồi trước cửa sổ.
Anh ta nhanh chóng lùi lại.
Người phụ nữ đang khoác tay anh không hiểu gì cả, nhìn anh cất giọng ôn nhu: “Chính Thành, sao vậy?”
“Bảo bối, đừng nói gì!” Bùi Chính Thành đưa tay sờ mặt cô gái để trấn an, sau đó ló đầu ra nhìn về phía bên kia.
Người phụ nữ này không hiểu anh muốn làm gì, tiếp tục làm nũng: “Chính Thành, người ta mỏi chân, chúng ta vào trước đi~”
“Muốn ngồi thì tự đi đi, đừng làm phiền tôi.”
Bùi Chính Thành nói xong, bỏ người phụ nữ lại rồi một mình đi vào, tìm một vị trí tương đối khuất không dễ bị Tô Ánh Nguyệt phát hiện rồi ngồi xuống, gọi một ly cà phê.
Nhưng vì vấn đề khoảng cách nên anh ta cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ hai người nói chuyện vui vẻ chứ không nghe được họ nói gì.
Bùi Chính Thành nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy chuyện lớn rồi.
Từ khi anh ta quen biết Tô Ánh Nguyệt đến nay, trừ An Hạ thì chưa từng thấy cô để lộ ra vẻ mặt vui vẻ này với ai khác, huống hồ là với một người đàn ông.
Lục Thời Sơ là bác sĩ mà anh ta tìm tới, nhanh như vậy đã câu dẫn được rồi ư?
Bùi Chính Thành nhìn một lát rồi buồn rầu lo lắng trở về xe, gọi cho Trần Minh Tân.
...
Trần Minh Tân xử lý văn kiện trong phòng sách một lát, khi xuống lầu phát hiện phòng khách vô cùng yên tĩnh, đến Thịt Bò cũng nằm trong ổ của mình mà ngủ.
“Tô Ánh Nguyệt?”
Anh gọi tên cô một tiếng nhưng không ai trả lời, lên lầu gõ cửa phòng cô, đẩy cửa vào lại phát hiện không có ai.
Ba bước thành hai đi vào, phát hiện valy và đồ của cô vẫn ở đây, khi ấy trái tim đang lơ lửng mới hạ xuống.
Anh thở dài một hơi, xoay người ra ngoài.
Lấy điện thoại ra định gọi cho cô nhưng do dự một lát vẫn lại cất điện thoại đi.
Điện thoại vừa cất vào lại đổ chuông.
Đáy mắt Trần Minh Tân lóe sáng, lấy điện thoại ra phát hiện là Bùi Chính Thành gọi tới, định trực tiếp tắt máy nhưng nghĩ lại vẫn nhận.
Trong giọng nói rất rõ ràng mang theo sự không kiên nhẫn: “Tốt nhất là cậu có chuyện gì rất quan trọng.”
Bùi Chính Thành cũng không quan tâm ngữ khí của anh thế nào, mở miệng liền hỏi: “Chị dâu và bác sĩ Lục có quan hệ gì?”
Trần Minh Tân vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống, anh nhớ đến hôm qua khi Lục Thời Sơ kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt, rồi dáng vẻ cười tươi vui vẻ của Tô Ánh Nguyệt với anh ta.
Còn có chiếc đồng hồ đã cũ rồi nhưng cô dường như vẫn rất quý trọng đó.
Mọi thứ đều cho thấy quan hệ hời hợt giữa Tô Ánh Nguyệt và Bùi Chính Thành.
Tay đang nắm điện thoại của Trần Minh Tân không ngừng xiết chặt, giọng nói trầm đến dọa người: “Cô ấy và Lục Thời Sơ đang ở cùng nhau?”
“Đúng thế.” Bùi Chính Thành nhanh miệng trả lời, còn hỏi một câu: “Sao cậu biết?”
Sau khi nghe xong anh ta mới chậm chạp phát hiện ngữ khí Trần Minh Tân không đúng lắm.
Anh ta cảm thấy mình không nên gọi cuộc điện thoại này nhưng đã không còn thời gian hối hận nữa vì anh ta đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Trần Minh Tân lần nữa vang lên: “Địa chỉ.”
...
Trần Minh Tân đến rất nhanh.
Bùi Chính Thành ngồi trong xe đợi anh đến, giọng điệu khi anh nói câu cuối cùng khiến Bùi Cảnh Thành không dám đi trước.
Trần Minh Tân kép cửa xe, ngồi lên xe Bùi Chính Thành.
Anh kéo cửa kính xe xuống một chút, ánh mắt nhìn vào trong cửa sổ sát đất của quán cà phê, nơi có đôi nam nữ đang trò chuyện thật vui vẻ.
“Cảm thấy có lẽ là quen biết từ trước.” Bùi Chính Thành nhìn trộm sắc mặt Trần Minh Tân, không dám nói gì nữa.
Trần Minh Tân nhìn một lát rồi đột nhiên nói: “Đến CLB Ngọc Hoàng Cung.”
“Hả?”
Bùi Chính Thành cho rằng Trần Minh Tân đến rồi, anh ta sẽ nhìn thấy tình cảnh vô cùng đẫm máu, không ngờ Trần Minh Tân chỉ nhìn một lát rồi nói muốn đi.
Bùi Chính Thành thử thăm dò hỏi: “Đó là Tô Ánh Nguyệt đó, cậu...”
“Tôi nói đi là đi, điếc à?” Trần Minh Tân mặt không thay đổi quay đầu nhìn anh ta, trên mặt là một tầng sương giá.
“Được được được, ngài nói đi thì chúng ta đi.” Tính tình xấu như cái gì ấy, cũng thiệt cho anh ta phải nhịn Trần Minh Tân bao nhiêu năm như vậy.
Trần Minh Tân mở cửa rồi xuống xe, lái xe mình đến CLB Ngọc Hoàng Cung, Bùi Chính Thành cũng lái xe đi theo phía sau anh.
...
Khi Tô Ánh Nguyệt ra ngoài thì thời gian đã không còn sớm nữa.
Cô và Lục Thời Sơ ngồi trong quán cà phê nói chuyện một lúc liền tới giờ ăn tối.
Tô Ánh Nguyệt nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em mời anh ăn cơm.”
Lục Thời Sơ nghe vậy không trả lời luôn mà nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, Tô Ánh Nguyệt cũng cúi đầu nhìn.
Chiếc đồng hồ này là khi cô trưởng thành, Lục Thời Sơ đã tặng nó cho cô.
Người biết sinh nhật cô rất ít, người nhớ để tặng quà sinh nhật cho cô cũng rất ít, hoặc là nói, không có.
Cho nên, chiếc đồng hồ Lục Thời Sơ tặng cô này, cô vô cùng trân quý.
“Đã đeo bốn năm năm rồi nhỉ, sinh nhật năm nay anh sẽ tặng cho em cái mới.” Vì biết mẹ Tô Ánh Nguyệt khi sinh cô vì khó sinh mà mất, trước nay cô không đón sinh nhật nên dù Lục Thời Sơ biết sinh nhật cô cũng rất ít khi tặng quà.
“Không sao đâu, đeo nhiều năm như vậy em cũng đã quen rồi. Đi thôi, em mời anh đến CLB Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.” Tô Ánh Nguyệt cười nhìn anh ta.
Lục Thời Sơ nhíu mày: “Nghe nói đồ ở CLB Ngọc Hoàng Cung rất đắt?”
Anh ta vẫn chưa biết ông chủ đằng sau CLB Ngọc Hoàng Cung là Trần Minh Tân.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không định nói, dù sao cô và Trần Minh Tân cũng không phải quan hệ đó.
“Cũng khó cho anh rồi, vừa mới về liền biết CLB Ngọc Hoàng Cung, quan tâm đắt hay không làm gì, cũng không cần anh bỏ tiền.” Tô Ánh Nguyệt vừa cất điện thoại vào túi vừa ngẩng đầu nhìn anh ta.
Lục Thời Sơ thấy cô nói vậy cũng chỉ cười cười, không nói gì nữa cùng cô đến CLB Ngọc Hoàng Cung.
...
Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành vừa mới vào CLB Ngọc Hoàng Cung liền trực tiếp vào một phòng bao riêng.
“Chơi bài đi.” Trần Minh Tân châm điếu thuốc, dựa vào ghế không nói nữa.
Bùi Chính Thành cho rằng có lẽ mình đã nghe nhầm: “Chơi bài? Cậu muốn chơi?”
“Ừm.” Trần Minh Tân nhàn nhạt đáp một tiếng, nhả ra một làn khói.
Cách một làn khói, khuôn mặt anh càng trở nên mơ hồ, Bùi Chính Thành cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu tính anh.
Anh gọi điện kêu người tới, một nhóm người vừa ăn cơm vừa chơi bài, còn gọi thêm vài cô gái.
Vốn dĩ anh định hỏi xem Trần Minh Tân có muốn hay không nhưng nghĩ lại vẫn thôi, Trần Minh Tân trước nay luôn giữ mình trong sạch, trước đó cũng chỉ bận rộn chuyện công ty, với bất kỳ cô gái nào cũng đều kính trọng nhưng không gần gũi.
Anh ta đang định bảo mấy cô gái dư thừa này ra ngoài lại nghe thấy Trần Minh Tân mở miệng, chỉ vào cô gái đó: “Cô, lại đây.”