Khi Bùi Dục Ngôn trở lại nhà họ Bùi thì đêm đã khuya.
Từ trong sân đến trong nhà đều yên tĩnh.
Anh không nói trước là mình sẽ về nhưng thím Lưu vẫn để đèn phòng khách lại cho anh.
Đám cưới của Bùi Chính Thành và An Hạ đã tổ chức xong, bọn họ ở nhà một thời gian rồi đi tới thành phố Vân Châu. Gần đây cũng không biết Bùi Diệp Kỳ đang bận chuyện gì mà cũng thường không trở lại.
Nghe nói là có mùa xuân thứ hai rồi.
Bùi Dục Ngôn nghĩ tới đây không khỏi cười giễu cợt một tiếng.
Hai đứa em trai, đứa thì kết hôn, đứa lại có mùa xuân thứ hai, chỉ có anh vẫn cô đơn một mình. Khó trách lần nào anh về nhà cũng bị hai cụ trong nhà cằn nhằn mãi.
Nếu anh nói trước sẽ về, hai cụ chắc chắn sẽ sớm gọi anh đi xem mắt.
Cho nên anh phải vội vàng đến tận đêm khuya mới lặng lẽ trở về.
Công việc vốn là bận, về nhà còn bị cằn nhằn mãi thì sức khỏe anh có tốt cũng sẽ cảm thấy đau đầu thôi.
Anh rón rén về phòng, không quấy rầy tới bất kỳ người nào.
Vào tới cửa, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh bật đèn, tiện tay ném chiếc áo khoác trong tay tới trên sô pha, lại cởi cúc áo sơ mi muốn vào phòng tắm.
Anh lơ đãng đảo mắt thì nhìn thấy chăn trên giường bị kéo chồng lên nhau thành một đống.
Lại có người ngủ trên giường của anh à?
Bình thường anh đều quen gấp chăn rất gọn gàng, cho dù ở nhà cũng vậy.
Anh bước đến bên giường và kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say đỏ hồng lên vì nóng của Lục Thanh Du.
Bùi Dục Ngôn nhíu mày. Sao cô ấy lại ở đây?
Anh ghé sát lại gần và ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Trên mặt Bùi Dục Ngôn chợt lạnh hơn, nhưng động tác đắp chăn trở lại rất nhẹ nhàng.
Cô gái này càng lúc càng lợi hại, bình thường không gọi điện thoại cho anh, quấy rầy anh, cuối tuần cũng không tìm anh cùng ăn cơm, nhưng nhân lúc anh không ở nhà lại chạy tới nhà uống rượu, còn ngủ trên giường của anh.
Hơn phân nửa lại là ông già kéo cô ấy qua uống rượu rồi.
Từ nhỏ đã là một sâu rượu.
Cũng không biết tại sao một cô gái lại thích uống rượu như vậy.
Bùi Dục Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt cô một lát, không biết tại sao cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Có thể do hệ thống sưởi trong phòng quá cao, anh mới từ bên ngoài bước vào nên có phần không thích ứng được.
Vì vậy, anh xoay người vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, anh tìm chăn và qua nằm trên sô pha.
Sofa hơi nhỏ nên anh nằm cảm giác không được thoải mái, cho dù vừa đặt mình đã ngủ tới sáng nhưng vẫn luôn mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Mặc dù Lục Thanh Du say rượu, nhưng cô uống với ông cụ đều rượu ngon cho nên tỉnh lại sớm, tỉnh rồi cũng không mấy đau đầu.
Cô vén chăn lên và xuống giường, nhìn thấy người đàn ông nằm trên sofa thì lập tức lùi lại.
Sao anh lại trở về?
Không phải thím Lưu nói tối hôm qua anh sẽ không về sao?
Người lính luôn cảnh giác lại cộng thêm đồng hồ sinh học sớm nên Bùi Dục Ngôn cũng tỉnh dậy vào lúc này.
Anh thấy Lục Thanh Du mặc áo ngủ bằng nhung ngồi bên giường, vẻ mặt đờ đẫn nhìn anh.
Tóc mái của cô rối bời, mắt nheo lại, vẻ mặt trong trạng thái trống rỗng, người vừa tỉnh lại đều có phản ứng chậm.
Bùi Dục Ngôn không để ý tới cô, anh nhéo mi tâm rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tới khi nghe được tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Lục Thanh Du mới có phản ứng.
Cô đứng dậy đi tới sofa và ngồi xuống, nơi đó vẫn còn hơi ấm do Bùi Dục Ngôn ngủ để lại.
Bùi Dục Ngôn sẽ nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Lục Thanh Du vẫn đặc biệt kính nể tốc độ rửa mặt, thay quần áo của Bùi Dục Ngôn, anh thật sự chỉ tốn năm phút thôi.
"Anh, sao anh lại quay về?" Cô mò lấy cái gối ôm bên cạnh và ôm vào trong lòng mới cảm giác bớt xấu hổ hơn.
Từ sau đám cưới của Bùi Chính Thành và An Hạ, cô và Bùi Dục Ngôn lại không mấy khi gặp mặt, cho dù gặp mặt cũng chỉ đơn giản gọi một tiếng lạnh lùng lãnh đạm.
Đã lâu rồi hai người không ở chung trong một không gian kín như vậy, đặc biệt còn là phòng của Bùi Dục Ngôn.
Bùi Dục Ngôn trả lời ngắn gọn lạ thường: "Cuối tuần."
Cứ cách một thời gian, tới cuối tuần là anh sẽ về nhà một chuyến.
Lục Thanh Du "A" một tiếng, có phần không biết phải nói gì nữa.
Trước đây khi thường quấn quít lấy Bùi Dục Ngôn, cô cũng không cảm thấy Bùi Dục Ngôn tiếc chữ như vàng có gì đáng ngại.
Bây giờ không thường gặp mặt, cô mới phát hiện ra anh thật sự quá lạnh nhạt.
Cho dù cô đã bảo mình cố gắng đừng để ý tới, nhưng vẫn cảm thấy mất mát.
Bùi Dục Ngôn nhìn cô từ trên cao xuống, thấy hết cảm xúc trên mặt cô. Anh đang muốn nói nhưng đột nhiên dừng lại.
Cho dù trên người cô mặc bộ áo ngủ nhung san hô nhưng Bùi Dục Ngôn nhìn lâu cũng nhận ra cô không mặc áo lót bên trong.
Lục Thanh Du ở trước mặt anh luôn hơi tùy tiện, cũng không để ý những chuyện này. Anh đã nói với cô mấy lần, nhưng mỗi lần anh vừa nói thì cô lại mất kiên nhẫn nói biết rồi, dường như còn tức giận vậy.
Anh có phần bất lực. Lục Thanh Du là cô gái mà anh nhìn từ nhỏ tới lớn. Cô lại là bạn học cùng lớp với Trình Giai Kỳ , hai người cùng tuổi. Ở trong lòng anh, Lục Thanh Du cũng là em gái giống như Trình Giai Kỳ vậy.
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi đanh mặt nói: "Lục Thanh Du, em uống rượu lại tùy tiện ngủ ở trong nhà người khác thế à? Em có chút ý thức an toàn nào không hả?"
Trong lòng Lục Thanh Du vốn hơi mất mát, vừa nghe được lời này thì sắc mặt lập tức lại trắng bệch.
Ý anh là cô không nên ngủ trên giường của anh à?
Mũi cô chua xót, mím môi nhìn anh: "Lại không phải chỉ ngủ trên giường anh một chút thôi sao? Anh có cần tức giận như vậy không? Anh trở về không biết ngủ trong phòng anh ba à? Nếu không thì anh cũng có thể đánh thức em dậy mà!"
Trước đây cô cũng đâu phải chưa từng ngủ trong phòng của anh, anh tức giận như vậy thì nhất định là có người phụ nữ khác bên ngoài rồi.
Trên mạng đều nói vậy đấy.
Bùi Dục Ngôn nhíu mày: "Anh không phải có ý này."
"Vậy anh có ý gì?" Lục Thanh Du đứng lên và bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Anh không thích, cùng lắm thì sau này em không đến nhà anh nữa. Làm như người ta thích nhà anh lắm vậy."
Bùi Dục Ngôn thấy cô lại muốn ra ngoài như vậy thì vội đuổi theo, kéo cô quay lại: "Em tính về như thế à?"
"Nếu không thì sao? Để anh mắng em một trận nữa à?" Lục Thanh Du tay nhỏ, chân nhỏ giãy giụa một lúc lâu vẫn còn ở trong tay Bùi Dục Ngôn, lại không phục trừng mắt nhìn anh.
Bùi Dục Ngôn thấy cô phồng má trừng mắt nhìn mình thì buồn cười nhưng cố nhịn.
Từ nhỏ đến lớn cô đều vậy, vừa tức giận lại phồng má, trừng mắt với người ta.
Bùi Dục Ngôn dịu giọng xuống một chút: "Thay quần áo xong hãy về."
Lục Thanh Du cúi đầu liếc nhìn quần áo trên người mình, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, “vù” một cái, mặt đã đỏ bừng.
Không phải là cô không có ý thức nam nữ lớn ở chung với nhau mà không ngờ Bùi Dục Ngôn sẽ trở về lúc nửa đêm. Còn có một nguyên nhân khác là vì ở trước mặt Bùi Dục Ngôn, cô chưa bao giờ e ngại những chuyện này, dù sao khi còn bé Bùi Dục Ngôn từng thay tã cho cô...
Chuyện cũ không thể nhắc tới...
Cô nghĩ tới đây thì mặt càng đỏ hơn, nhưng Bùi Dục Ngôn vẫn một mực kéo theo cô không thả.
Cô nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Bùi Dục Ngôn: "Thả em ra."
Bùi Dục Ngôn nghe vậy mới thả cô ra.
Lục Thanh Du vừa được tự do lại chẳng khác nào một con thỏ, ôm quần áo xông vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, cô đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, cũng không nói với Bùi Dục Ngôn một câu nào lại bỏ chạy.