Anh hướng về phía giường nhìn thoáng qua, chắc chắn rằng Tô Ánh Nguyệt vẫn đang ngủ say, lúc này mới sải bước đi ra ngoài.
Anh nhìn lướt qua tin tức kia một chút, những lời trên báo viết rõ ràng đã được biên soạn.
Lúc trước anh còn tưởng rằng, chuyện năm đó Tô Yến Nhi cho người ép buộc tiêm ma túy vào Tô Yến Nhi đã bị người khác phát hiện.
Kết quả phía dưới đều là tin tức vớ vẩn, hoàn toàn không đáng tin cậy.
Cũng may là tin tức được tung ra vào lúc rạng sáng nên người đọc được tin này vẫn còn rất ít.
Trần Minh Tân gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, dặn dò thuộc hạ đi xử lý việc này, sau đó vẫn cảm thấy chưa yên tâm, tự mình đi ra ngoài.
Chờ đến khi mọi chuyện được xử lý xong thì đã gần bốn giờ sáng.
Anh rón rén về đến nhà, phát hiện đèn phòng ngủ đèn đã bật, trong lòng giật mình một cái, không phải cô đã đọc được tin tức kia rồi chứ?
Anh đứng trong phòng khách một lúc lâu sau đó mới lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ, đúng lúc anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại lật lật gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía anh.
"Anh đi ra ngoài à? Hơn nửa đêm không ngủ được, ra ngoài làm gì? Em đang muốn gọi điện thoại cho anh..." Cô dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, trong giọng nói mang theo chút mềm mềm ngái ngủ.
Cô nói xong, liền đặt điện thoại di động xuống.
Trần Minh Tân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, xem ra cô vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn không biết chuyện tin tức.
Ngày mai sẽ là hôn lễ của bọn họ, anh không muốn trong khoảng thời gian hạnh phúc như vậy, cô lại bị buồn phiền vì loại chuyện thế này.
Anh đi qua, ôm hôn cô.
Đặt cô vào trong lồng ngực, ôm thật chặt, giống như muốn nhét vô vào trong thân thể.
Tô Ánh Nguyệt giãy dụa hai lần, Trần Minh Tân mới buông lỏng cô ra.
"Anh vẫn chưa nói vừa rồi anh đi đâu đấy nha!” Lần này Tô Ánh Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô phát hiện, quần áo mặc trên người Trần Minh Tân không phải là đồ ngủ mà là một bộ trang phục lịch sự bình thường vẫn mặc, vậy chắc chắn anh đã đi ra ngoài.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt một chút, hơi do dự, nghĩ đến việc trước đó đã nói sẽ không giấu diếm Tô Ánh Nguyệt bất cứ chuyện gì nữa.
Anh đến gần, ngồi ở bên giường, nhìn cô nói: "Anh nói anh không ngủ được, muốn đi ra ngoài một chút, em tin không?”
Tô Ánh Nguyệt nháy nháy mắt: "Vì sao anh không ngủ được?”
Không đợi Trần Minh Tân lên tiếng, cô nghĩ đến điều gì đó, rồi nói: “Anh…không phải anh đang căng thẳng chứ?”
Trần Minh Tân đỏ lên một cách đáng nghi ngờ.
Tô Ánh Nguyệt giống như trông thấy điều gì đó mới mẻ, vẻ mặt mới lạ nhìn anh chằm chằm: "Anh thật sự căng thẳng sao?”
"Cũng may..." Tô Ánh Nguyệt rõ ràng là không tin tưởng vào mắt mình, Trần Minh Tân lựa chọn nói thật: "Có chút."
Tô Ánh Nguyệt rất không khách khí cười thành tiếng.
Thấy sắc mặt Trần Minh Tân có chút cứng ngắc, Tô Ánh Nguyệt vội vàng thu lại lại ý cười, đưa tay ôm lấy anh: "Được được, ôm một cái là hết căng thẳng!”
Trần Minh Tân lạnh lùng kiêu ngạo hừ một tiếng, nhưng lạnh lùng chỉ ba giây liền đưa tay ôm lấy cô.
Hai người cũng không buồn ngủ.
Tô Ánh Nguyệt đã ngủ đủ, Trần Minh Tân cả đêm không ngủ nhưng lại càng thêm có tinh thần.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, câu được câu không nói vài lời, lại chợp mắt một lúc liền thức dậy.
...
Kết hôn, chắc chắn là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời người phụ nữ.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ngồi trang điểm trong phòng thay đồ rốt cuộc mới cảm nhận được chút thấp thỏm và hưng phấn khi làm cô dâu.
"Làn da bà Trần thật tốt, hoàn toàn không nhận ra là phụ nữ đã từng sinh con!” Thợ trang điểm vừa trang điểm cho cô vừa khen.
Cho dù biết ngày thế này, thợ trang điểm đều sẽ nói những lời dễ nghe, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: "Cám ơn, cô cũng rất xinh đẹp!”
Thợ trang điểm ngượng ngùng cười cười, chỉ cảm thấy Tổng tài phu nhân này thật sự gần gũi và bình dị.
Trước đó, người ngoài chỉ biết cô và Trần Minh Tân ly hôn, cũng không hề biết Trần Minh Tân đã đem tất cả tài sản cho Tô Ánh Nguyệt.
Đôi vợ chồng này thật sự thú vị, ly hôn nửa năm, lại tổ chức tái hôn lần nữa.
An Hạ ngâm nga bài hát từ bên ngoài đi tới, trong tay bưng một khay đồ ăn.
Cô đặt khay xuống, cầm một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa dựa vào bàn trang điểm nhìn Tô Ánh Nguyệt trang điểm.
Cô nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt một lúc, đột nhiên "Sách" một tiếng, nói: "Đột nhiên có loại cảm giác cải trắng tốt bị heo ủi."
"Cậu nói Trần Minh Tân là heo?" Tô Ánh Nguyệt giương mắt dò xét cô một chút.
An Hạ lập tức quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện Trần Minh Tân đang ở đây, cô xoa xoa ngực mình: "Lời này cũng không phải tớ nói."
Cô chỉ đột nhiên cảm khái một chút, mặc dù trước kia Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ở bên nhau, cũng đã đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ là tổ chức hôn lễ, cô thật sự có cảm giác Tô Ánh Nguyệt phải lập gia đình.
Tô Ánh Nguyệt bật cười.
Lúc này, Trần Mộc Tây cũng mặc bộ âu phục chạy vào.
"Mẹ!"
Trên tay thằng bé cầm một bó hoa tươi, âu phục trên người rất vừa cặn, tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.
Mà Tô Ánh Nguyệt cũng đã trang điểm xong.
Cô ôm Trần Mộc Tây đặt lên trên ghế, quan sát tỉ mỉ.
"Mộc Tây hôm nay rất đẹp trai, giống như một tiểu vương tử."
"Mẹ hôm nay thật xinh đẹp, giống như một cô công chúa nhỏ."
Tô Ánh Nguyệt buồn cười, cô cũng không biết trước kia Trần Mộc Tây vẫn luôn không thích nói chuyện quá nhiều, tại sao đột nhiên lại biến thành một đứa trẻ thích nịnh hót.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói gì, Trần Mộc Tây lại bổ sung một câu: "Trong truyện cổ tích, tiểu vương tử và công chúa sẽ sẽ mãi mãi sống bên nhau!”
Vừa dứt lời, một cánh tay liền qua đến, nhấc Trần Mộc Tây lên, đặt xuống đất.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn của Trần Minh Tân liền xuất hiện trước tầm mắt.
Anh liếc Trần Mộc Tây một cái, giọng nói mang theo sự khiêu khích: "Lớn như vậy còn đọc truyện cổ tích, con là con gái sao?”
Lớn như vậy?
Trần Mộc Tây nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, nhưng tất cả mọi người đều nói rằng cậu rất nhỏ…
Vì vừa rồi mới nói xấu Trần Minh Tân nên An Hạ có chút chột dạ, cô chỉ vào khay đồ ăn, hướng Tô Ánh Nguyệt nói: “Ánh Nguyệt, cậu ăn một chút lót dạ trước, chờ lát nữa có thể đến khuya mới có thời gian ăn gì đó!”
Nói xong, cô kéo Trần Mộc Tây cùng chuồn mất.
Trần Mộc Tây kháng cự, nhưng vẫn bị An Hạ kéo đi.
Lúc này Trần Minh Tân mới nhìn kỹ Tô Ánh Nguyệt, một lúc lâu sau anh cười nói: "Hôm nay em rất xinh đẹp."
"Chỉ có hôm nay xinh đẹp?" Tô Ánh Nguyệt có chút ít kiêu ngạo.
Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân vẫn không thay đổi: "Nếu em thích anh khen em, mỗi ngày anh đều có thể nói!”
Thợ trang điểm là một người độc thân, chỉ cảm thấy cẩu lương lạnh lùng đập vào mặt, vậy nên chỉ có thể yên lặng lui ra ngoài.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn rất nghi ngờ, hai vợ chồng này có vẻ như tình cảm rất tốt, tại sao trước đó lại ly hôn?
Khán giả luôn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng người trong cuộc cũng không cần thiết phải giải đáp tất cả cho bọn họ.
Hôm nay là ngày thuộc về hai người bọn họ, không cần quan tâm đến bất cứ ánh nhìn của người nào.
Khi hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, Tô Ánh Nguyệt thấy An Hạ đang nhìn chung quanh, giống như đang tìm người nào đó.
Cô biết rất rõ ràng là An Hạ đang tìm ai.
Cô lặng lẽ hỏi Trần Minh Tân: "Bùi Chính Thành có đến không?"
"Trước đó đã liên lạc rồi, đang trên đường từ sân bay tới." Trần Minh Tân nói xong, như có điều suy nghĩ nhìn An Hạ một chút.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói thêm điều gì.
Đúng lúc này, Nam Sơn từ phía sau đi tới, đến bên cạnh Trần Minh Tân nói thầm.
Trần Minh Tân hơi trầm ngâm, dặn dò nói: "Sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”
Chuyện tối hôm qua xảy ra quá đột ngột, sau khi anh nhanh chóng xử lý mọi chuyện và đè tin tức xuống, liền trở về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu, cũng không hỏi Nam Sơn về những chuyện xử lý tiếp theo.
Về phần kẻ chủ mưu ở phía sau, anh có thể đoán được là ai.
Mà cái tên Nam Sơn vừa mới nói với anh, cũng là người anh đoán kia.
Quả nhiên là Cố Hàm Yên.
Người phụ nữ này, từ khi vừa bắt đầu anh chưa bao giờ để cô ta trong lòng.
Lúc mới bắt đầu, là vì cô ta có ơn với Trần Úc Xuyên, nên anh cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn.
Sau này xảy ra hàng loạt vấn đề, khiến anh vô cùng chán ghét người phụ nữ này.
Thậm chí vào đêm trước ngày cưới của anh, cô ta vẫn gây ra chuyện như vậy, anh thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Tô Ánh Nguyệt chú ý tới Nam Sơn và Trần Minh Tân đang nói nhỏ vài câu, cô có chút tò mò: "Nam Sơn và anh nói gì vậy?”
Trần Minh Tân nhìn cô với ánh mắt âm trầm: “Đêm nay khiến anh thỏa mãn, anh sẽ nói cho em biết!”
Tô Ánh Nguyệt phản ứng chậm một nửa, đỏ mặt.
...
Lúc nghi thức hôn lễ bắt đầu, Bùi Chính Thành mới ung dung đến muộn.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không có tâm trạng để chú ý đến Bùi Chính Thành và An Hạ, nghi lễ sắp bắt đầu.
Rất nhanh đến bước ném hoa cưới.
Đầu tiên, Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía sau một cái, thấy An Hạ có chút không quan tâm, cô liền gọi cô ấy một tiếng: “An Hạ, nhận lấy!"
Sau đó, nàng nhìn đúng An Hạ vị trí, quay lưng lại, ra sức hướng nàng phương hướng ném qua đi.
Sau khí ném hoa, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn lại, phát hiện một loạt phụ nữ giật thành một đoàn.
Cô hơi quýnh lên...
Những người tới tham gia hôn lễ, hoặc là quản lý cấp cao trong công ty, hoặc là một số nhân vật có địa vị trong thành phố Vân Châu, không ngờ đều muốn gả như vậy.
Nhưng sức chiến đấu của An Hạ cũng không phải khoe mẽ.
Cô ấy còn cố gắng cướp hoa cưới lại, sau đó giơ hoa cưới trong tay về phía Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt kéo cánh tay Trần Minh Tân, mỉm cười với An Hạ, cách đám người im lặng chúc phúc cho cô ấy: Phải hạnh phúc!
An Hạ nháy mắt với cô, biểu lộ rằng đã hiểu lời cô nói.
Lập tức, hai người lại nhìn nhau cười một tiếng.
Trần Minh Tân sắp xếp phù dâu và phù rể đối phó với khách mời, đương nhiên không cần bọn họ đi đối phó.
Nhưng vì là ngày vui, cho dù là kết giao hay là vì mục đích khác thì Tô Ánh Nguyệt vẫn nguyện ý tin tưởng rằng những người này đều đến đây vì chúc phúc cho bọn họ, vậy nên rất lịch sự cùng Trần Minh Tân đến chào hỏi mọi người.
Mãi cho đến khi đến trước một bàn ăn chỉ có ba người, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Bùi Dục Ngôn, kinh ngạc lên tiếng: "Anh Bùi cũng tới?”
"Chúng ta dù sao cũng là bạn bè, hai người kết hôn, đương nhiên là tôi muốn đến uống rượu mừng để dính một chút bầu không khi vui vẻ!” Hiếm khi trên mặt Bùi Dục Ngôn mang theo một chút hơi thở hiền hòa.
Người đến đều là khách, địch ý của Tô Ánh Nguyệt đối với Bùi Dục Ngôn ý sớm đã không còn nặng như trước, cô gật đầu với anh ta: “Cám ơn anh có thể tới!”
Trần Minh Tân nhìn nặng nề nhìn Bùi Dục Ngôn một cái, không nóng không lạnh, nói: "Không đến cũng không sao, anh là người bận rộn việc đại sự!”
Vẻ mặt kia, còn kém nói thẳng ra một câu: “Tốt nhất là anh đừng đến!”
Bùi Dục Ngôn cũng không ngại, anh ta biết Trần Minh Tân vẫn canh cánh trong lòng chuyện anh ta đã từng thích Tô Ánh Nguyệt.
Hai người đàn ông cũng không nói thẳng ra, lãnh đạm nói mấy câu sau đó Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân tiếp tục đi tới bàn khác.
Sau khi đi được một vòng, Tô Ánh Nguyệt nhận ra rằng mỗi bàn đều đến chào hỏi một tiếng thì không có khả năng, vì quá nhiều người.
Vậy nên Trần Minh Tân đem chuyện này giao hết cho Nam Sơn.
Trần Mộc Tây bị Bùi Chính Thành dỗ dành mang đi, anh và Tô Ánh Nguyệt về phòng nghỉ ngơi trước, chờ đến tối, mấy người bạn thân sẽ cùng nhau ăn cơm.
Về đến phòng, Tô Ánh Nguyệt cởi giày ra liền ngã trên giường.
"Mệt không?" Trần Minh Tân đi tới, nắm chặt chân của cô và xoa bóp cho cô.
Từ sau khi tỉnh lại, Tô Ánh Nguyệt rất ít khi ra ngoài, cũng ít mang giày cao gót, hôm nay xỏ đã hơn nữa ngày, khó tránh khỏi việc cảm thấy mệt chút.
Cô xoay người một ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự hưng phấn: "Không mệt, một lần nữa em còn..."
Trần Minh Tân nghiêng người hôn cô, cắn nhẹ vào bờ môi cô: “Em nói lại, cái gì một lần nữa?”
"Nói mò nha..." Tô Ánh Nguyệt vội vàng đổi giọng, nịnh nọt hôn anh.
Trần Minh Tân cũng không để mình bị mắc bẫy, trực tiếp đè cô xuống và bắt đầu hôn.
Tô Ánh Nguyệt đẩy anh: "Làm gì vậy... bây giờ vẫn là ban ngày…”
"Buổi tối mấy người Chính Thành chắc chắn sẽ náo loạn, anh nhận trước một chút phúc lợi, hơn mấy tháng em không phát tiền lương, anh đều nhớ rất kỹ.” Trần Minh Tân vừa mơ hồ nói, vừa tinh tế hôn cô.
Biết rõ Trần Minh Tân đang chơi xấu, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn thuận theo ý của anh.
Phúc lợi Trần Minh Tân nhận được rất triệt để.
Anh gặm Tô Ánh Nguyệt từ đầu đến chân một lượt.
Tô Ánh Nguyệt mơ mơ hồ hồ nghĩ tới điều gì đó, hỏi anh: "Lần đầu tiên ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, tại sao anh muốn uống ly rượu độc kia?”
"Uống cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tô Ánh Nguyệt tỉnh táo một chút, "Hừ" một tiếng nói: "Vậy anh còn..."
Trần Minh Tân thẳng thắn nói: "Là em lôi kéo anh, không cho anh đi."
"Em sẽ không!" Tô Ánh Nguyệt thở phì phò phản bác, cô mới không thèm tin rằng mình lôi kéo anh không cho anh đi.
Trần Minh Tân trầm thấp nở nụ cười, hôn một cái lên khuôn mặt cô, trân quý vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên sẽ không lôi kéo anh, không cho anh đi.
Là anh muốn đi, nhưng chân của anh lại không nghe lời.
Lúc cô chín tuổi, lần đầu tiên anh gặp cô, là một cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn.
Một thiếu niên mười bốn tuổi, cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, chẳng qua cảm thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy sau này sẽ gọi anh là anh trai, loại cảm giác này coi như không tệ.
Có một đoạn thời gian, anh sẽ đi sau lưng cô, đưa cô đi học, đón cô tan học.
Trong tiềm thức, anh đã đem mình đặt vào vị trí anh trai cô, có dục vọng muốn kín đáo bảo vệ cô một cách kỳ lạ.
Những năm sau khi mẹ qua đời, anh đã nghĩ đến việc tìm lại Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không biết anh, hoàn toàn không biết gì về anh, hơn nữa, anh lại có hiểu lầm với ba của cô, có một dạo anh đã tưởng rằng ba của cô hại chết mẹ anh.
Anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Thoáng một cái đã trôi qua vài chục năm.
Anh trở lại thành phố Vân Châu lần nữa, đúng lúc gặp cô vừa về nước.
Vì tập trung cho sự nghiệp nên rất ít khi anh tiếp xúc với phụ nữ, nhưng người phụ nữ khác trong mắt anh cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại tương đối muốn đặc biệt một chút.
Suýt chút nữa cô đã trở thành em gái của anh.
Một cô gái xinh đẹp lại gặp một cuộc gặp gỡ tương tự và liên quan với anh một cách kỳ lạ, cứ như vậy nằm trước mặt anh, dịu dàng và câu dẫn.
Anh liền hành động điên rồ.
Sau đó, liên lụy cả một đời.
Vận mệnh vốn để bọn họ bầu bạn cùng nhau lớn lên, rất nhiều năm sau, lại lấy một cách khác một lần nữa ở bên nhau, đồng thời làm bạn với nhau suốt quãng đời còn lại.