Trong phòng ngày càng có nhiều người, có vẻ náo nhiệt hơn.
Trần Minh Tân đi ra từ phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đến gần tai anh nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà tổ chức sinh nhật Mộc Tây nhé."
Nếu tổ chức sinh nhật cho con ở bệnh viện thì không hay lắm, hơn nữa sức khỏe của cô cũng không sao, hiện tại có thể về nhà.
Trần Minh Tân vốn không đồng ý lắm, nhưng anh thấy Mạc Tây Du cũng ở đây, đồng thời anh không nỡ từ chối Tô Ánh Nguyệt nên đồng ý.
Suốt nửa năm không về nhà, đồ đạc của Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây ở bệnh viện cũng không ít.
Bởi vì đột nhiên quyết định về nhà nên Trần Minh Tân không thèm mang đồ dư thừa, chỉ đưa An Hạ đi lấy nguyên liệu nấu ăn, dù sao trong nhà đã có đồ dùng sinh hoạt và quần áo.
Còn đồ đạc trong bệnh viện thì có cần hay không cũng không sao cả.
...
Tô Ánh Nguyệt ngồi trong xe, quay đầu nhìn những tòa nhà và dòng người lướt qua ngoài cửa sổ, đáy lòng cảm thấy yên bình vui vẻ và may mắn.
Cô hôn mê hơn nửa năm, không phải hoàn toàn không biết gì, đôi khi cô có thể cảm nhận được có người nói chuyện ở bên cạnh mình, có người đi qua đi lại.
Nhưng cô cảm thấy rất mệt mỏi cho nên vẫn chưa tỉnh lại.
Hiện tại cô nhớ đến chuyện xe lao xuống vách núi thì trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cô biết Trần Úc Xuyên chính là Lagos, cũng biết những chuyện ông ta đã làm, lúc cô chạy đến đó thì Trần Úc Xuyên định giết chết Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân coi ông ta là người thân, nhưng ông ta lại muốn giết chết anh vì lòng tham của mình.
Sự oán hận Trần Úc Xuyên lập tức đến đỉnh điểm, thậm chí không chút do dự.
Hiện tại cô nhớ lại thì ngoại trừ hơi sợ hãi, cô không hề hối hận.
Trần Minh Tân ngồi bên cạnh thấy cô vẫn luôn ngây người nhìn ngoài cửa sổ thì không khỏi lo lắng hỏi: "Em không khỏe ở đâu sao?"
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh.
Cô cảm thấy bây giờ Trần Minh Tân lải nhải giống như mẹ chồng vậy.
"Em không sao." Tô Ánh Nguyệt chủ động cầm tay anh, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Ở Thành phố Vân Châu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên em cảm thấy không khí ở đây vô cùng dễ chịu."
Trần Mộc Tây ngồi bên cạnh Trần Minh Tân bi bô nói một câu: "Không khí có tính chất không màu không mùi không vị."
Tô Ánh Nguyệt bật cười, khen ngợi thằng bé: "Mộc Tây cũng biết chuyện này sao, thật là thông minh."
Trần Mộc Tây nâng cằm, dáng vẻ kích động muốn ngồi với Tô Ánh Nguyệt.
Cậu bé không muốn ngồi với ba, chỉ muốn ngồi với mẹ mà thôi.
Trần Minh Tân nhìn ra ý đồ của thằng bé, lạnh nhạt liếc cậu bé một cái.
Trần Mộc Tây lập tức quay đầu, bĩu môi. Mặc dù trong lòng không hài lòng nhưng không dám không nghe lời.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì đẩy Trần Minh Tân một cái.
Trần Minh Tân ra vẻ khó hiểu nhìn cô, giả vờ vô tội.
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, vẫy tay với Trần Mộc Tây: "Mộc Tây, đến đây với mẹ."
"Dạ!" Trần Mộc Tây lớn tiếng kêu lên, nhanh tay nhanh chân bò về phía Tô Ánh Nguyệt.
"Mộc Tây!"
Cho dù Trần Minh Tân quát lớn, thằng bé cũng không nghe.
Ở trong lòng Trần Mộc Tây, tuy rằng tính tình của ba đã tốt hơn một chút nhưng cậu bé vẫn thích mẹ nhất.
Tô Ánh Nguyệt ôm Trần Mộc Tây vào lòng, cảm nhận cân nặng của thằng bé, đúng là hơi nặng.
Cô nghiêng đầu nói chuyện với Trần Mộc Tây, hình ảnh hài hòa lại ấm áp.
Trần Minh Tân mím môi, được rồi, coi như Trần Mộc Tây còn nhỏ nên anh không tranh giành với trẻ con.
Đến khi ăn cơm tối, hai ba con không ai để ý đến ai.
Tô Ánh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ Trần Minh Tân sẽ tranh đua với Mộc Tây.
Thừa dịp những người khác giúp bưng đồ ăn và khui rượu, Tô Ánh Nguyệt kéo Mạc Tây Du qua một bên hỏi anh ta: "Trần Minh Tân, tình hình hiện tại của anh ấy thế nào?"
Không biết vì sao giọng nói Mạc Tây Du mang theo mùi thuốc súng: "Anh ta có thể thế nào chứ? Có vợ có con trai, không thể tốt hơn được nữa."
Tô Ánh Nguyệt: "..."
Anh ta ăn thuốc nổ sao?
Mạc Tây Du cũng ý thức được giọng điệu của mình không đúng lắm, anh ta che giấu sự xấu hổ nên ho khan một tiếng nói: "Cô không cần lo lắng cho anh ta, chỉ cần cô khỏe mạnh thì anh ta sẽ không sao, cũng đừng sợ kích thích anh ta mà luôn nghe theo anh ta."
Sao cô có cảm giác ý của Mạc Tây Du là "Đừng sợ anh ta phát bệnh, cô có thể bắt nạt kích thích anh ta bất cứ lúc nào..."
Tô Ánh Nguyệt không biết hơn nửa năm nay Trần Minh Tân sống thế nào, anh đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ý của Mạc Tây Du là muốn nói Trần Minh Tân đã tốt hơn đúng không?
"Ý của anh là anh ấy đã khỏe mạnh?"
"Có thể nói như vậy."
Mạc Tây Du nghiêm túc như một người nghiên cứu lâu năm, lời anh ta nói rất đáng tin cậy.
Cô nhìn ra được tâm trạng của Mạc Tây Du không tốt lắm nên không nói thêm gì, mang Trần Mộc Tây ngồi vào bàn.
Nam Kha và Nam Sơn đang bày bàn ăn, hai người nói chuyện câu được câu không.
Nam Sơn đưa chén cho Nam Kha, hỏi cô ta: "Em thật sự cảm thấy người đàn ông kia tốt sao?"
Nam Kha dừng một chút nói: "Anh ta không tệ, nếu muốn tìm hiểu sâu hơn với anh ta thì em cảm thấy có thể."
"Em cũng không nhỏ tuổi nữa, có thể nghĩ đến những chuyện này."
"Anh còn lớn tuổi hơn em, anh phải tìm cho em một người chị dâu trước mới đúng."
Tô Ánh Nguyệt không nghe được hai người nói gì trước đó, chỉ với hai câu nói này thì không nghe ra được gì, nhưng cô đoán nguyên nhân Mạc Tây Du có tâm trạng không tốt rất có thể là vì Nam Kha định tìm hiểu sâu hơn với người đàn ông kia.
Nam Kha quay đầu thấy Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình thì hơi xấu hổ ho một tiếng.
Tô Ánh Nguyệt là một người bệnh vừa tỉnh lại, nhưng cũng không thể ngăn được ngọn lửa nhiều chuyện bùng cháy trong lòng mình.
Cô giống như vô tình hỏi: "Cô có bạn trai sao?"
"Không có, là anh tôi, gần đây anh ấy muốn làm ông mai, hình như sợ tôi không gả được nên vừa gặp một đối tác trẻ tuổi tài năng thì muốn đưa tôi đi gặp mặt..."
Nam Kha nói tới đây thì khuôn mặt đỏ lên.
Tô Ánh Nguyệt bừng tỉnh: "À ——"
Cô không nhìn ra Nam Sơn lại có tố chất làm bà mối như thế.
Nam Sơn không nhịn được giải thích cho mình.
"Tôi chỉ muốn tốt cho Nam Kha, năm nay con bé đã hai mươi bảy tuổi, cả ngày chỉ biết làm việc..." Nam Sơn vừa nói đến chuyện cả đời Nam Kha thì tự nhiên nói dông nói dài.
Tô Ánh Nguyệt dùng ánh mắt thông cảm nhìn Nam Kha, không có cách nào khác, năm nay cô hai mươi tư... Không đúng, cô hôn mê hơn nửa năm nên hiện tại đã qua một năm nữa, cô hai mươi lăm tuổi rồi.
Hai mươi lăm tuổi đã có chồng, con trai cũng được ba tuổi, sao cô có thể an ủi Nam Kha hai mươi bảy tuổi còn độc thân chứ?
Bên này Nam Sơn vẫn đang nói: "Không phải tôi thúc giục con bé kết hôn, nhưng ít nhất nó cũng phải nói chuyện yêu đương chứ!"
Tô Ánh Nguyệt rất ủng hộ chuyện này.
"Tôi cảm thấy Nam Sơn nói không sai, Nam Kha, hiện tại nếu cô gặp được một người thích hợp thì có thể nói chuyện yêu đương trước, cô cũng không cần áp lực, chuyện kết hôn cũng phải xem duyên phận..."
Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa nói xong thì thấy Mạc Tây Du xuất hiện bên cạnh bàn ăn, sắc mặt đen sì như đáy nồi.