"Tôi lên trước."
Dứt lời, Tô Ánh Nguyệt lên lầu.
Cô đi tới trước cửa phòng Trần Mộc Tây thì bỗng nghe được tiếng cười đùa bên trong.
Cô dừng lại một chút mới đi vào.
Đi thẳng tới cửa phòng tắm, cô dựa vào khung cửa, nhìn hai người lớn nhỏ đang ngồi trong bồn tắm, ánh mắt lóe lên phần kinh ngạc.
Cô còn tưởng Trần Minh Tân chỉ tắm cho con thôi, không ngờ hai người lại cùng nhau tắm rửa.
Trần Minh Tân đang tạo bong bóng cho Trần Mộc Tây, hai tay thằng bé không ngừng phe phẩy trong nước, miệng chu ra nói không ngừng.
Nhưng mà vì thằng bé đang vui nên tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, không nghe kỹ thì không hiểu được con đang nói cái gì.
Trần Mộc Tây ngẩng đầu lên thì thấy Tô Ánh Nguyệt, đôi mắt đen láy bỗng sáng ngời, cười nhìn cô: "Mẹ ơi, tắm!"
Trần Minh Tân đưa tay lau bọt nước trên mặt Trần Mộc Tây, anh quay đầu nở nụ cười ôn hòa với cô: "Lấy áo ngủ tới giúp anh được không?"
Trần Minh Tân nửa nằm trong bồn tắm, khuôn mặt dính đầy hơi nước nên trông có phần trẻ trung không hợp với độ tuổi, nhìn giống một chàng trai.
Trần Minh Tân như vậy thì đúng là hiếm thấy, cô nhìn đến mức xuất thần.
Mãi đến khi cô để ý thấy tTrần Minh Tân đang đượm ý cười nhìn cô, giọng nói có ý sâu xa.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới phục hồi lại tinh thần: "Hả? Được.... được."
Cô xoay người lại, sờ mặt mình thấy nóng, bóng lưng vội vã có đôi phần ảo não.
Trần Minh Tân nhìn thấy hết phản ứng của cô, nở nụ cười trầm thấp.
Đợi đến khi Tô Ánh Nguyệt lấy áo tắm mang tới cho Trần Minh Tân, anh và Trần Mộc Tây đã tắm xong, còn đang lấy khăn tắm nhỏ bao người thằng bé lại, ôm từ trong phòng tắm ra.
Tô Ánh Nguyệt mím môi nhìn sang hướng khác.
Sao lúc nào người đàn ông này cũng không biết xấu hổ như vậy, không mặc gì cả cứ để người trần truồng bước ra ngoài.
Đợi đến khi anh để Trần Mộc Tây lên giường, Tô Ánh Nguyệt mới ném áo tắm về phía anh, khinh thường: "Nhanh mặc vào."
Nói xong, cô xoay người đi lấy áo ngủ cho thằng bé, mặc vào cho con.
Cô vừa ra ngoài thì gặp được Nam Kha, khi đó mới biết thật ra Trần Mộc Tây đã tắm.
Trần Minh Tân tròng áo tắm vào, cúi người hôn lên trán con một cái, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngủ ngon nào."
Lúc này, Trần Mộc Tây giống hệt như ba Tô trong trí nhớ của của Tô Ánh Nguyệt.
Đôi mắt cô càng thêm dịu dàng.
Thằng bé ngủ rất nhanh.
Vừa mới nằm xuống đưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi rồi.
Cô và Trần Minh Tân cũng về phòng của mình.
Vừa vào cửa, Trần Minh Tân đã đi thẳng đến giường, mặc dù đã lâu anh không ở nhà nhưng hoàn toàn không thấy lạ chút nào, có vẻ khá là tự do tự tại.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ngồi bên giường, cô vươn tay ra chỉ vào mình rồi ngập ngừng nói: "Cái kia... em đi tắm..."
"Đi đi." Trần Minh Tân ngẩng đầu lên, trong mắt anh là ý cười không hề che giấu.
Tô Ánh Nguyệt ôm áo ngủ đi vào phòng, lúc đóng cửa lại, tựa lên trên, cô còn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Đã lâu lắm rồi Trần Minh Tân không về nhà, hơn nữa hai người cũng là "vợ chồng già", cô căng thẳng làm cái gì kia chứ.
Cũng không còn sớm nữa, cô trực tiếp mở vòi hoa sen, chuẩn bị tắm qua một chút.
Vừa đứng dưới vòi hoa sen thì Trần Minh Tân lại tiến vào.
"Anh..."
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, Trần Minh Tân đã cầm bàn chải đánh trăng ở trên bồn rửa mặt, đưa về phía cô, ra hiệu là anh vào đánh răng.
Nhưng mà anh đánh răng thì cứ đánh răng đi, không quay về phía bồn rửa mặt mà lại rảnh rỗi tựa vào nó, đối mặt với cô, vừa nhìn vừa đánh là thế nào?
Anh xoay người lại súc miệng, sau khi rửa mặt xong, anh lại xoay người tiện tay kéo khăn tắm bên cạnh, một tay anh tắt nước, sau đó bọc cô lại rồi ôm ngang lên.
"Ối..." Tô Ánh Nguyệt không có chút đề phòng nên thốt lên hoảng hốt, lúc cô phản ứng lại thì đưa tay ôm lấy cổ người kia.
Bước chân của anh hơi vội vàng, chưa tới vài bước đã đến bên giường.
Sau khi ném cô xuống giường xong, cả người anh đè tới.
Khăn tắm tiện tay bị cởi ném xuống đất, hôn ào tới