Dù tất cả mọi người đều không tin Tô Ánh Nguyệt đã thật sự nhìn thấy Trần Minh Tân, cô vẫn không hề nản lòng.
Không cần biết người khác nghĩ ra sao, cô vẫn kiên trì tin rằng mình không nhìn nhầm.
Cô không còn ngày nào cũng tăng ca nữa, cứ có thời gian là liền lái xe quanh thành phố.
Có điều, cô vẫn chưa tìm ra Trần Minh Tân.
Ngày hôm đó ở quán cà phê, việc cô nhìn thấy Trần Minh Tân cứ như một giấc mơ vậy.
Cuối tuần, An Hạ đến nhà tìm cô.
Thời tiết ngày càng lạnh, mấy cái dù che nắng bày trong sân cũng đã được cất đi cả rồi.
Hai người ở phòng đọc sách tầng hai pha trà uống. Trần Mộc Tây ôm bảng vẽ ngồi trong phòng hí hoáy còn Thịt Bò thì nằm dài trên thảm, trong phòng mở máy sưởi, nhiệt độ vừa phải.
Cảnh tượng trông thật ấm áp.
“Cậu vẫn đang tìm Boss Trần hả?” An Hạ hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt rót trà đưa đến trước mặt cô: “Đương nhiên phải tìm rồi.”
An Hạ thở dài, cô khuyên Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu lần rồi, vậy mà Tô Ánh Nguyệt vẫn không chịu nghe lời.
“Mình có linh cảm là anh ấy đang ở ngay trong thành phố Vân Châu này.” Tô Ánh Nguyệt rủ mắt, mở nắp bình nước: “Hơn nữa, hôm đó mình thật sự đã thấy anh ấy.”
Trần Mộc Tây ở bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Con vẽ gì thế, cho mẹ xem nào.” Tô Ánh Nguyệt khẽ cười, đưa tay về phía thằng bé.
Trần Mộc Tây ngoan ngoãn đưa bảng vẽ sang cho cô: “Ba ạ.”
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, nhìn nét vẽ chân dung còn sơ sài, non nớt mà trong lòng cô cảm thấy chua xót.
“Ừm, vẽ giống lắm.” Tô Ánh Nguyệt xoa đầu thằng bé.
Trần Mộc Tây ngước khuôn mặt nhỏ xinh nhìn cô hỏi: “Ba có về không mẹ?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, ánh mắt ngập ngừng, một lúc sau mới đáp: “Ba sẽ về chứ, hôm trước mẹ còn nhìn thấy ba mà.”
Không ngờ rằng Trần Mộc Tây nghe xong liền cười rạng rỡ nói: “Dạ, con cũng nhìn thấy ba rồi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thế bỗng sững người, tay không cầm chắc làm nhiếp tre gắp chén trà trên tay rơi xuống bàn cái cạch.
Phản ứng hơi quá của cô dọa Trần Mộc Tây giật mình, cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Con thấy ai cơ?”
Trần Mộc Tây hoàn toàn không phát hiện ra Tô Ánh Nguyệt đang tâm trạng phức tạp, nó thật thà đáp: “Thấy ba đó, ba còn mua bánh kem cho con nữa.”
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy đi đến ngồi trước mặt Trần Mộc Tây, nhìn chòng chọc vào nó, giọng run run: “Ở đâu? Ba mua bánh kem cho con lúc nào?”
Trần Mộc Tây nghiêng đầu, đáp: “Ở trường ạ.”
Tô Ánh Nguyệt nghe xong liền đứng dậy, cô chỉ kịp quay sang dặn An Hạ một câu: “Cậu trông chừng Mộc Tây giùm tớ.”
Nói xong liền chạy ra ngoài ngay.
An Hạ còn chưa kịp định thần lại sau cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ.
Lúc mới đầu An Hạ không tin lắm lời của Tô Ánh Nguyệt, thế nhưng giờ ngay cả Trần Mộc Tây cũng nói y chang vậy, trong lòng cô không khỏi dấy lên nghi hoặc.
Chuyện họ nói... có khả năng là sự thật.
Mặc dù chuyện này nghe hơi điên rồ.
Nhưng mà Trần Mộc Tây từ nhỏ đã rất thông minh, dù chưa đến mức gọi là thiên tài hay gì nhưng thằng bé nhất định sẽ không nói dối, nó có thể kể lại những chuyện đơn giản được.
Trần Mộc Tây nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn An Hạ, nó đứng dậy chạy theo ra ngoài: “Mẹ!”
Tại sao mẹ lại bỗng nhiên chạy đi vậy chứ?
An Hạ phản ứng lại, thấy Trần Mộc Tây chạy ra ngoài liền vội đuổi theo.
Lúc hai người đuổi theo ra tới cổng, Tô Ánh Nguyệt đã lái xe từ trong gara ra rồi.
An Hạ vội vàng cản lại phía trước: “Cậu làm gì vậy hả? Hôm nay là cuối tuần, Trần Mộc Tây gặp anh ta ở trường là chuyện từ mấy hôm trước rồi. Giờ cậu đến đó thì làm được gì hả?”
“Anh ấy đã xuất hiện ở đó, không chừng bây giờ vẫn còn ở đó?” Tô Ánh Nguyệt phản bác lại.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu sang nhìn thấy Trần Mộc Tây tròn xoe mắt bám lấy cửa xe nhìn mình. Người thằng bé có chút xíu, phải gắng sức kiễng chân bám lấy cửa xe mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế thì mềm lòng: “Mộc Tây, con lùi lại một chút đi. Mẹ xuống.”
Trần Mộc Tây cắn môi, nghĩ nghĩ thấy vẫn nên lùi lại thì hơn.
Tô Ánh Nguyệt xuống xe, bế Trần Mộc Tây ngồi vào ghế sau. Tất cả xe trong gara đều có lắp ghế an toàn cho trẻ con cả.
“Tớ cũng sẽ đi cùng cậu.” An Hạ thấy cô bạn định đem Trần Mộc Tây theo thì liền lên xe theo họ.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, cô lái xe hướng về phía trường học của Trần Mộc Tây.
Cuối tuần trường học không có lớp dạy, chỉ mỗi nhân viên bảo vệ túc trực.
Bảo vệ trường là một thanh niên trẻ rất biết nhìn người, vừa thấy Tô Ánh Nguyệt là vội vã chạy ra đón: “Cô Trần, cô đến có việc gì thế ạ?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn vào trong một cái rồi quay sang cậu ta hỏi: “Tôi có thể vào trong xem một chút không?”
“Chuyện này…” Bảo vệ do dự một lúc rồi nói: “Vốn dĩ chuyện này sai quy tắc, nhưng mà tôi tin cô, cô cứ vào xem đi.”
“Cảm ơn cậu.”
Nói xong một tiếng cảm ơn với bảo vệ, Tô Ánh Nguyệt liền bước vào trong trường.
Đằng sau vọng tới tiếng bảo vệ: “Mọi người ra nhanh nhé.”
Trường mẫu giáo này là trường tư thục, cơ sở vật chất phần cứng và thiết bị dạy học đều rất tốt. Trường có đủ các lớp lớn, vừa và nhỏ. Tuy số lượng lớp không nhiều, nhưng diện tích mặt bằng cũng không nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt đi thẳng vào lớp của Trần Mộc Tây.
Lớp học đã bị khóa cửa.
Tô Ánh Nguyệt vặn vặn nắm đấm, trầm mặc một lúc rồi bước đến nhìn qua cửa sổ.
Cô đẩy thử một cái, phát hiện cửa sổ có thể mở được.
Cô quay đầu nhìn An Hạ, thế mà An Hạ lại chẳng hiểu ý cô.
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng giải thích: “Cậu có nghĩ là bảo vệ quên đóng cửa thật không? Hay là có ai đã từng đến đây rồi?”
“Chắc chắn là bảo vệ quên thôi.” An Hạ cảm thấy cách tìm kiếm này của Tô Ánh Nguyệt thật huyễn hoặc mơ hồ.
Tô Ánh Nguyệt cười cười không nói gì.
Cô mở cửa trèo vào trong, sau đó lại bế Trần Mộc Tây vào theo.
Trần Mộc Tây nhìn thấy nơi thân thuộc, theo thói quen liền tiền đến chiếc bàn nhỏ của mình.
Sau đó lôi từ trong ngăn bàn ra một tấm ảnh.
Trên mặt thằng bé bỗng nở một nụ cười, nó nhún nhảy chạy đến trước Tô Ánh Nguyệt, nâng niu dâng tấm ảnh cho cô như dâng bảo vật: “Mẹ, mẹ xem này! Là Mộc Tây đó.”
Đây là một tấm thiệp làm thủ công.
Bên trên vẽ hình một cậu bé ngoại hình giống như Trần Mộc Tây. Bộ đồ trên người trùng hợp lại chính là bộ thằng bé mặc hôm nay, xung quanh còn vẽ thêm hoa lá, cây cỏ và những con thú nhỏ nữa.
Một bức vẽ hoạt hình đơn giản, thế nhưng từ màu sắc tô vẽ có thể nhìn ra được sự tỉ mỉ lạ thường.
Bộ quần áo này là bộ Tô Ánh Nguyệt mặc cho thằng bé tuần trước, Trần Mộc Tây rất thích nó, giặt sạch cất rồi mà thằng bé vẫn tự tìm ra mặc lại.
Tô Ánh Nguyệt nắm tấm thiệp mỏng đó, biểu cảm vừa như khóc lại vừa như cười.
An Hạ nhìn thấy cô bạn khác thường như thế liền bước đến nhìn thử, sau đó kinh ngạc nói: “Là Mộc Tây vẽ thật này.”
“Mẹ của Trần Minh Tân là họa sĩ vẽ truyện tranh, anh ta cũng biết vẽ.” Tô Ánh Nguyệt mím môi, cố kìm sự hứng khởi đang dần dâng lên trong mắt, giọng điệu vừa có chút hân hoan vừa như thể trách móc: “Còn biết cách dỗ con nít nữa cơ đấy.”
“Ý cậu là... tấm thiệp này là Trần Minh Tân vẽ?” An Hạ ngạc nhiên đến nỗi cả cách gọi “Boss Trần” quen thuộc cũng quên mất, trực tiếp nói luôn cả tên ra.
“Không phải anh ấy thì còn ai được nữa?” Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng xoa mí mắt, giọng nói tràn đầy hưng phấn.
Anh ấy cứ thích làm những chuyện hao tốn tâm sức thế này, cửa khóa kiểu gì cũng không cản được, làm gì cũng khiến người ta đoán không ra. Anh bây giờ là đang chơi trốn tìm với cô đấy ư?