Vẻ mặt của cơ trưởng kinh hãi: "Bà chủ, cái này... Thời tiết như thế này thật sự không thể cất cánh được đâu."
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: "Tôi nói có thể thì có thể."
"Bà chủ."
Cơ trưởng còn đang muốn tiếp tục nói cái gì nữa, Tô Ánh Nguyệt lại không cho anh ta có cơ hội nói tiếp.
Cô xoay người móc một cây súng ở trong túi của vệ sĩ ra, chống ở trên trán của cơ trưởng: "Anh nói đi, đi hay là không đi?"
Cơ trưởng mãnh liệt trừng lớn hai mắt, không dám cử động một cái nào, run run rẩy rẩy nói: "Đi, đi."
Gương mặt của Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng, tay đang cầm súng lại tăng thêm sức lực, kề chặt lấy trán của anh ta, giọng nói lạnh lùng: "Còn không mau cất cánh đi."
...
Một tiếng rưỡi sau, máy bay đang xoay quanh ở trên không thành phố B.
Sắc mặt của cơ trưởng trắng bệch nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Bà chủ, gió quá lớn, độ khó hạ cánh rất cao."
"Anh có kinh nghiệm máy bay hơn 15 năm, loại thời tiết này anh chắc chắn có cách." Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt mang theo một tia uy hiếp.
Hạ cánh dưới trời bão cũng không phải là không thể nào, nhưng mà hệ số nguy hiểm quá cao, ai cũng không muốn lấy chính mạng sống của mình ra để đùa.
Mà ý của Tô Ánh Nguyệt rất rõ ràng, nếu như không hạ cánh thì anh ta cũng đừng mong sống sót.
Cơ trưởng chỉ có thể kiên trì thử hạ cánh.
Tô Ánh Nguyệt nhìn màn đêm đen kịt ở ngoài cửa sổ, trái tim của cô thắt chặt lại, vừa âm trầm vừa lạnh lùng.
Trần Minh Tân đều có thể biến nguy thành an nhiều lần như vậy rồi, lần này chắc chắn anh cũng có thể làm được.
Trôi qua gần hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc máy bay cũng đã hạ xuống mặt đất thành phố B.
Vừa hạ cánh, Tô Ánh Nguyệt liền dẫn theo người đi về phía địa điểm mà máy bay bị rơi.
Cơn bão dữ dội khiến toàn bộ thành phố B chìm trong đại dương mênh mông, trên đường đều là vũng nước, còn có không ít vật trôi nổi, ô tô không có cách nào chạy được, một đoàn người chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Nơi máy bay bị rơi cách trung tâm thành phố B có chút xa, một đám người đành phải đội lấy mưa to gió lớn đi về phía trước.
Đường núi lầy lội, tình trạng các con đường cực kỳ kém.
Tô Ánh Nguyệt dẫn theo một đám vệ sĩ cũng không bị tụt lại ở phía sau, thậm chí còn có thể đuổi theo tốc độ của bọn họ, đi ở đằng trước nhất.
Sự cố xảy ra trong một thung lũng nhỏ, gió thổi hơi nhỏ.
Cô còn chưa đi đến gần đã thấy nơi đó truyền đến ánh sáng.
Chuyện này xảy ra gần năm tiếng đồng hồ, đội tìm kiếm cứu hộ đã lập tức đuổi tới, phần danh sách những nạn nhân gặp tai nạn đầu tiên đã được công bố ra ngoài khi mà Tô Ánh Nguyệt vẫn còn chưa xuất phát.
Cô chạy đến từ thành phố Vân Châu, trên đường mất hết hai tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ này so với thời gian có phải đã công bố danh sách người gặp nạn thứ hai rồi hay không?
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Cô vén đường ranh giới ra rồi xông vào bên trong.
Có nhân viên tìm kiếm cứu hộ nhìn thấy cô liền lập tức ngăn cô lại: "Cô là ai vậy?"
Áo mưa ở trên người của Tô Ánh Nguyệt đã sớm không còn tác dụng che chắn, nước mưa thấm vào đầu, trên mặt mũi đều là nước mưa, cô tốn sức mở hai mắt ra, giọng nói khàn khàn: "Tôi là người nhà của hành khách."
Nhân viên cứu hộ lập tức có chút ngơ ngác.
Mặc dù chuyện đã xảy ra gần năm tiếng đồng hồ, đối với nhân viên cứu hộ mà nói đây là thời gian không ngắn, thế nhưng đối với người thân của hành khách mới biết được tin tức mà nói, bọn họ muốn chạy đến đây trong thời tiết như thế này là một chuyện không dễ dàng như vậy, có thể chạy đến trong vòng năm tiếng đồng hồ xảy ra chuyện đã tính là rất nhanh rồi.
Nhân viên cứu hộ đưa tay ấn nón bảo hộ ở trên đầu của mình, quan sát Tô Ánh Nguyệt một chút, lại lấy nón bảo hộ của mình xuống đưa cho Tô Ánh Nguyệt: "Vị người thân kia của cô, chúng tôi cho cô xử lý."
"Anh ấy tên là Trần Minh Tân." Tô Ánh Nguyệt nói xong, khoát khoát tay với anh ta: "Anh mang đi đi, tôi không cần đâu."
Nhân viên cứu hộ cũng không miễn cưỡng nữa, anh ta quay người lại tiếp tục làm công việc của mình.
Kết quả anh ta mới đi chưa được mấy bước liền cảm giác có người ở sau lưng đi theo mình, quay đầu đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy vừa mới nói chuyện với anh ta đang đi theo sát phía sau của anh ta.
"Tôi nói này, cô đi theo tôi làm chi vậy."
"Tôi sẽ tìm cùng các anh, nếu như anh không tin tôi, tôi có dẫn theo người đến đây, bọn họ có thể giúp các anh tìm."
Anh ta nhìn thoáng qua một đám vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đi theo sau lưng của Tô Ánh Nguyệt, cũng không nói gì thêm nữa.
Tình huống còn muốn phức tạp hơn so với trên tin tức.
Thành phố B là thành phố ven biển, xung quanh đó toàn là biển.
Máy bay bị vỡ trong quá trình rơi xuống, chuyện này dẫn đến những bộ phận của máy bay cũng không tụ tập lại một chỗ, còn có một phần đã bị rơi xuống biển.
Ban đêm rất nhanh liền trôi qua.
Chân trời dần dần trắng sáng, gió thổi cũng dần dần nhỏ lại.
Đợi đến lúc trời sáng choang, gió đã ngừng lại.
Cả một đêm Tô Ánh Nguyệt đều không chớp mắt, nhưng mà cô cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Quần áo trên người của cô cũng dính đầy bùn đất, đã không nhìn được màu sắc ban đầu của nó.
Cô đứng trên một tảng đá nhìn vùng biển ở cách đó không xa.
Đội tìm kiếm cứu hộ đã nói có một phần máy bay đã bị rơi vào trong biển.
Những người không tìm được cũng ở trong biển.
Đội tìm kiếm cứu hộ tìm từ trong khe núi cho đến biển, nhưng mà cũng chỉ tìm được những mảnh vỡ của máy bay.
Người của Grissy thật sự ra tay ngoan độc, không tiếc nhiều mạng người như vậy để đổi một mình Trần Minh Tân.
Trước mắt số nạn nhân đã được xác nhận danh tính lên đến tám mươi người.
Mà còn hơn một trăm người nữa vẫn còn chưa tìm được.
"Bà chủ uống nước đi." Sau lưng có vệ sĩ cầm nước uống đến đưa cho cô.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, giọng nói khàn đến nỗi không giống như là giọng nói của cô: "Cậu cứ uống đi."
Chỉ cần chưa tìm được thi thể, chuyện này đã nói lên Trần Minh Tân vẫn còn sống.
Tô Ánh Nguyệt ở lại thành phố B, tìm kiếm cùng với nhân viên của đội cứu hộ ròng rã một tuần.
Trong lúc đó, những thứ mà liên tục tìm được đều là thi thể, không có một người nào sống sót.
Mỗi ngày cô đều sợ hãi khiếp đảm, sợ hãi sẽ có người nào đó nói với cô rằng đã tìm được Trần Minh Tân rồi.
Nam Kha đi lên phía trước ngăn trở ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt cũng rất khó coi: "Đã là ngày thứ bảy rồi, bà chủ chúng ta về thành phố Vân Châu đi."
Lúc này hai người bọn họ đều đang đứng trên boong tàu, mùi biển mặn chát và ẩm ướt thổi vào từ bốn phương tám hướng, xộc vào quần áo của cô, lạnh đến thấu xương.
Nam Kha đã trở về trên chuyến bay của ngày hôm sau, Nam Sơn cũng muốn trở về, nhưng mà lại đi không được, chỉ có một mình Nam Kha trở về thôi.
Nam Kha nhìn ánh mắt mông lung của Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng.
Mà lúc này, Tô Ánh Nguyệt lại nói ra một chữ ngoài dự liệu của cô ấy: "Được."
"Bà chủ." Nam Kha hơi kinh ngạc, rốt cuộc bà chủ cũng chịu trở về rồi.
Tô Ánh Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía biển cả mênh mông vô bờ: "Chắc chắn là anh ấy vẫn còn sống, cho nên hẳn là anh ấy không có ở trong biển đâu."
Không có ai có thể đợi ở trong nước biển mười ngày mà còn sống, cho nên không cần thiết phải ở lại nơi này tiếp tục tìm nữa, chắc chắn là Trần Minh Tân vẫn còn sống, cho nên có thể khẳng định được anh không rơi vào trong biển với những người kia, cô tin chắc.
Nam Kha nghe vậy, thay đổi sắc mặt, hơi nhíu mày.
Chuyện xảy ra vào tối hôm đó, cô ấy và Nam Sơn cũng đã phái rất nhiều người tìm hiểu điều tra bốn phía, ngoại trừ nơi máy bay rơi xuống, bọn họ cũng đã phái người đi tìm ở nơi khác.
Nhưng mà đều không có tin tức của Trần Minh Tân.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba không tìm thấy Trần Minh Tân, Nam Kha tin tưởng anh vẫn còn sống.
Nhưng mà hôm nay cũng đã đến ngày thứ bảy, người mà bọn họ phái đi cũng báo cáo không có tin tức có tác dụng nào khác, điều đó có nghĩa là... Trần Minh Tân có lẽ thật sự không còn nữa