Bùi Chính Thành nghe hiểu ý trong lời nói của cô.
Anh ta lập tức đứng dậy, lông mày nhíu chặt lại: “Ý của cô là, chuyến bay mà Minh Tân ngồi, đều là người Grissy đã sắp xếp từ trước sao? Bọn họ muốn ra tay với Minh Tân?”
“Grissy trước giờ dã tâm bừng bừng, luôn nhìn chằm chằm vào tập đoàn LK, bọn họ thèm muốn tài lực khổng lồ của tập đoàn LK cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, chỉ có điều, trước mắt tổng tuyển cử tổng thống đang diễn ra nên mới kiềm lại mà thôi, còn nữa...”
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, đến lúc này cô cũng không có gì phải che giấu nữa.
“Ông ngoại có khả năng cấu kết với người của Grissy.”
Tô Ánh Nguyệt đưa tay giật tóc, đây là thói quen mỗi khi cô bực tức.
Còn Bùi Chính Thành mặt mày sửng sốt nhìn cô: “Minh Tân nói sao?”
“Phải.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Bùi Chính Thành nói nói chuyện, điều này nếu như nói ra từ miệng của Trần Minh Tân, đó chính là điều đã chắc chắn, có thể khẳng định, Trần Úc Xuyên quả thực có cấu kết với người của Grissy rồi.
Anh ta không thể tưởng tượng, Trần Úc Xuyên lại cấu kết với người ngoài đối phó với Trần Minh Tân.
Tổ tiên của nhà họ Bùi chính là đại tướng khai quốc, mặc dù cũng có làm vài chuyện không để người đời biết, nhưng thời khắc mấu chốt, người nhà họ Bùi vẫn sẽ đồng lòng, sẽ bảo vệ những thứ đáng phải bảo vệ.
Anh ta bỗng nhớ đến điều gì đó, hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Cô sao biết được? Cô từ đâu có được tin tức này?”
“Lục Thời Sơ nói cho tôi biết.” Tô Ánh Nguyệt nói xong, thấy mặt mày nghi ngờ của Bùi Chính Thành, mới nhớ ra anh ta không biết chuyện của Lục Thời Sơ.
Cô chỉ đành lên tiếng giải thích: “Lục Thời Sơ là đội trưởng của đội ‘K7’.”
Tin tức này đối với Bùi Chính Thành mà nói, đến quá đột ngột.
Ấn tượng của anh ta đối với Lục Thời Sơ vẫn dừng ở cảnh tượng Lục Thời Sơ trị thương cho Trần Minh Tân ở nước ngoài từ rất lâu trước đây.
Mặc dù anh ta và Lục Thời Sơ cũng không tính là bạn bè, nhưng cũng có hiểu biết nhất định.
Ở trong ấn tượng của anh, Lục Thời Sơ chính là một bác sĩ có tính khí tốt, mặc dù gia thế tốt, nhưng lại không có tính chơi bời của các ông chủ khác, ngược lại tâm địa lương thiện.
“Không kịp giải thích với anh chi tiết nữa rồi, Bùi Chính Thành tôi bây giờ rất rối, không biết nên làm thế nào?” Cô bây giờ còn có thể đứng ở đây nói chuyện với Bùi Chính Thành chính là đã gắng gượng lắm rồi.
“Cô tin tưởng lời cậu ta nói sao?” Nếu như Lục Thời Sơ thật sự là người của Grissy, chỉ có thể nói rõ tâm tư của anh ta quá thâm trầm, là người giỏi ngụy trang, không thể dễ dàng tin tưởng được.
Cho nên, anh ta không tin lời của Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt không do dự nói: “Tôi tin anh ấy.”
Điểm này rất kỳ lạ, đối với Lục Thời Sơ, cô vẫn luôn tin anh ta.
Bùi Chính Thành khẽ nhíu mày, hỏi: “Liên lạc với đám Nam Sơn chưa?”
“Liên lạc rồi, nhưng không liên lạc được.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, rút điện thoại ra chuẩn bị tiếp tục gọi cho bọn họ.
“Máy bay đã cất cánh lâu như vậy, cho dù chúng ta có đuổi theo, cũng không thể đuổi kịp.” Sắc mặt của Bùi Chính Thành có chút khó coi.
Nếu như sự việc thật sự như những gì Lục Thời Sơ đã nói, vậy thì, Trần Minh Tân e rằng lành ít dữ nhiều rồi.
Bùi Chính Thành bình tĩnh phân tích: “Nếu bọn họ nhắm vào tài lực của tập đoàn Lk, chắc chắn sẽ không vội vàng ra tay với Trần Minh Tân.”
“Không phải như thế này...” Tô Ánh Nguyệt lại không lạc quan như anh ta, biểu tình của cô giống như sắp khóc rồi: “Người của Grissy và ông ngoại liên thủ rồi, ông ngoại có quan hệ máu mủ với Trần Minh Tân.”
Lời phía sau, Tô Ánh Nguyệt không nói, Bùi Chính Thành cũng có thể nghĩ tới.
Bây giờ, quan hệ giữa Trần Minh Tân và gia tộc Mogwynn, tất cả mọi người đều biết.
Ngộ nhỡ Trần Minh Tân có xảy ra chuyện gì, Trần Úc Xuyên sẽ nhúng tay vào chuyện của tập đoàn LK, cũng là điều đương nhiên.
Tô Ánh Nguyệt gọi điện cho Nam Sơn, đổ chuông rất lâu đều không có ai nghe máy.
Khi cô tưởng Nam Sơn sẽ không nghe máy thì điện thoại được kết nối.
Giọng nói của Nam Sơn có chút hổn hển: “Bà chủ.”
“Bên phía anh đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao mãi không nghe điện thoại của tôi?”
“Kẻ trộm đột nhập vào công ty, muốn đánh cắp văn kiện của công ty, tôi và Nam Kha đều đến đó, không để ý điện thoại, kết quả người trộm đồ chính là nhân viên trong công ty.” Hơi thở của Nam Sơn cuối cùng đã đều trở lại, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, Tô Ánh Nguyệt muộn như vậy sao lại gọi điện cho anh ta.
Tô Ánh Nguyệt mở loa ngoài, cho nên Bùi Chính Thành cũng nghe thấy giọng nói của Nam Sơn.
Trong công ty có người trộm tài liệu.
Điều này với suy đoán trước đó của Tô Ánh Nguyệt, bên cạnh Trần Minh Tân có thể có nội gián, trùng khớp rồi.
Sắc mặt của hai người đều ngưng trọng vài phần.
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi, nói: “Trần Minh Tân đã lên máy bay rồi, nhưng Lục Thời Sơ nói với tôi, trên chuyến bay mà Trần Minh Tân ngồi, đều là người của Grissy.”
Cô không ngờ rằng, sự đáp trả của Nam Sơn lại là: “Cái gì lên máy bay rồi? Boss không phải ở nhà nghỉ ngơi sao? Anh ấy trước đó nói cơ thể không thoải mái nên...”
Bốp!
Tiếng chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt tái nhợt nhìn sang Bùi Chính Thành.
Trong điện thoại, Nam Sơn còn nói: “Alo? Alo? Bà chủ, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nhưng Tô Ánh Nguyệt đã không có dũng khi mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Bùi Chính Thành cũng tốt hơn, sắc mặt của anh ta thay đổi, nhặt điện thoại lên: “Nam Sơn, anh không biết chuyện Minh Tân về nước sao?”
Nam Sơn cũng mờ hồ hiểu ra, trầm mặc vài giây mới nói: “Không biết.”
Chuyện Trần Minh Tân về nước, anh ngay cả Nam Sơn cũng không có nói, mà Lục Thời Sơ lại biết.
Điều này chỉ có thể nói rõ, lời Lục Thời Sơ nói là thật.
Nếu không phải Grissy biết hành tung của Trần Minh Tân, lại ở trong tối lên kế hoạch đối phó Trần Minh Tân, Lục Thời Sơ không thể nói những điều này.
Bùi Chính Thành quay đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, cô đứng đờ đẫn ở đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Anh ta khẽ thở dài, sau đó thương lượng vài điều với Nam Sơn, sau khi tắt máy, Tô Ánh Nguyệt mới lên tiếng: “Tôi bây giờ kêu người chuẩn bị máy bay tư nhân đuổi theo máy bay thường đó.”
Bùi Chính Thành lên tiếng ngăn cản cô: “Không đuổi kịp.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu gào với anh ta: “Vậy phải làm sao? Biết rõ Minh Tân bây giờ gặp nguy hiểm, muốn kêu tôi ở đây chờ đợi không làm gì cả sao?”
Cô đã không kiểm soát nổi mình nữa.
Ai cũng không biết, những người đó chỉ đơn giản muốn bắt Trần Minh Tân, hay là muốn mạng của anh.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, Trần Minh Tân sẽ không chết dễ dàng như thế, hơn nữa, ông ngoại của cậu ấy cũng không thể thật sự bắt tay với người ngoài giết chết cháu ruột của mình được, ông ngoại của cậu ấy rất muốn khống chế cậu ấy, dựa vào một điểm này, ông ấy cũng sẽ không để Trần Minh Tân chết dễ dàng.”
Bùi Chính Thành càng phân tích, càng cảm thấy mình nói có lý.
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ cũng cảm thấy có lý.
Cô khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói: “Đúng, anh nói có đạo lý, ông ngoại muốn khống chế Trần Minh Tân như thế, ông sẽ không để Trần Minh Tân chết dễ dàng đâu...”
Trần Úc Xuyên vì để khống chế được Trần Minh Tân, đã làm rất nhiều chuyện, Tô Ánh Nguyệt biết rõ hơn ai hết.
Trước đây, Tô Ánh Nguyệt hận chết điểm này của Trần Úc Xuyên, bây giờ lại vì điều đó mà vui mừng.