Tô Ánh Nguyệt từ trên bục bước xuống, vừa liếc mắt thì nhìn thấy Bùi Chính Thành và An Hạ.
Cô kéo Trần Mộc Tây từ trong tay người hầu lại, đi đến trước hai người: “Phải làm phiền hai người chăm sóc Mộc Tây rồi, người khác, tớ không yên tâm.”
Cô làm chủ nhân, tự nhiên phải ứng phó với không ít người, không tiện dẫn theo Trần Mộc Tây.
Hiện nay Trần Minh Tân không ở trong nước, cô phải cẩn thận mọi chuyện mới được.
“Được.” An Hạ lập tức gật đầu.
Tô Ánh Nguyệt đáp trả bằng một nụ cười, tiện tay cầm ly rượu vang trong khay từ người phục vụ, sau đó xoay người đi.
Cô đi rất chậm, thong thả, lộ ra vài phần cao quý của phu nhân thế gia.
An Hạ nhìn chằm cô một lúc, hoàn hồn lại, quay sang nhìn Bùi Chính Thành đang bế Trần Mộc Tây, đặt cậu nhóc ngồi trên ghế.
Sau đó, anh ngồi xuống đối diện với Trần Mộc Tây, cho Trần Mộc Tây ăn hoa quả.
An Hạ dùng khuỷu tay huých vào anh, nhỏ tiếng lẩm bẩm với anh: “Anh có cảm thấy Ánh Nguyệt chuyến này về từ nước J, khí chất trên người hình như càng tốt hơn rồi không?”
Bùi Chính Thành nhướn mí mắt lên, liếc mắt nhìn cô, bỏ vào trong miệng của mình một miếng hoa quả, chậm rãi nhai nuốt: “Đây không phải rất bình thường sao...”
Bỗng nhiên, ngữ khí của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn An Hạ, ánh mắt đang đánh giá cô, sau đó móc móc ngón tay về phía cô.
Mặt mày của An Hạ trở nên nghi hoặc, sau đó tiến sát lại: “Cái gì?”
Cô vừa tiến sát lại, một tay của Bùi Chính Thành đặt lên bả vai của cô, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Tuy cô lớn lên kém cô ấy một chút, có điều nếu như gả cho một nhà có gia thế tốt, loại khí chất này cũng có thể miễn cưỡng tu luyện ra một ít.”
An Hạ cười như không cười: “Gia thế tốt?”
Bùi Chính Thành gật đầu, ho khan hai tiếng nói: “Chẳng hạn như tôi.”
“Ha ha.” An Hạ lườm anh, quay người muốn đi: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Bùi Chính Thành gọi một tiếng ở phía sau: “Này!”
An Hạ đi càng nhanh hơn, cô sờ tay sờ vào mặt của mình, nóng.
Ở đâu ra có người tự dát vàng lên mặt mình như thế chứ?
Gả cho Bùi Chính Thành? Loại chuyện này, cô thật sự chưa từng nghĩ đến.
Không phải cô không có kỳ vọng, mà bởi vì quá rõ khoảng cách giữa hai người, cô tạm thời không dám nghĩ tới.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy thôi.
An Hạ vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước, hắt nước lạnh vào mặt của mình.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô phát hiện lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, chỉ đành lấy hộp phấn trong túi xách trang điểm lại cho mình.
Khi cô lấy hộp phấn ra, ở trong gương xuất hiện gương mặt của một người khác.
Cô trợn trừng hai mắt, xoay đầu không dám tin mà nhìn người trước mắt: “Anh...”
...
“Làn da của bà Trần thật đẹp, trông không giống một người phụ nữ đã từng sinh con, giống như thiếu nữ vậy.”
“Đúng thế, bà Trần bình thường bảo dưỡng như thế nào vậy...”
“...”
Phụ nữ nịnh nọt phụ nữ, tự nhiên chính là dựa vào quần áo và tướng mạo.
Chào hỏi một vòng, loại lời này Tô Ánh Nguyệt nghe phát ngán rồi.
Cái gì mà giống như thiếu nữ?
Cô không đến 25 tuổi, thế nào không phải thiếu nữ nữa rồi?
Không dễ gì tìm được một chỗ trống để ngồi xuống nghỉ ngơi, cô tìm nhân viên phục vụ gọi một ly nước, còn chưa kịp uống thì cô nhận được được điện thoại của An Hạ.
Điện thoại vừa được kết nối thì cô nghe thấy giọng nói gấp gáp của An Hạ: “Ánh Nguyệt, lễ phục của tớ đã xảy ra chút vấn đề, cậu đến nhà vệ sinh giúp tớ đi.”
“Bị sao thế?” Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa để ly nước trong tay sang một bên, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Tắt điện thoại, cô tìm kiếm xung quanh, nhưng không nhìn thấy Bùi Chính Thành và Mộc Tây.
Hạ Nhất Trần chú ý thấy Tô Ánh Nguyệt vội vàng đi ra ngoài thì bước tới hỏi han: “Mợ chủ? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Ánh Nguyệt dừng bước chân, không quên nói với anh ta: “Một chút chuyện nhỏ, anh ở đây trông chừng, kêu người khác chú tâm một chút, đừng xảy ra chuyện.”
Mặc dù bây giờ ở thành phố Vân Châu, đã không có thế lực còn lớn hơn Trần Minh Tân nữa, nhưng vẫn phải cẩn thận.
Hạ Nhất Trần gật đầu đáp ứng, Tô Ánh Nguyệt rất yên tâm khi anh ta làm việc.
Cô đi được nửa bước lại quay đầu nhìn Hạ Nhất Trần, có hơi xấu hổ mở miệng: “Anh có thể cho tôi mượn áo vest ngoài của anh được không?”
Hạ Nhất Trần vẻ mặt vụt qua một tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều, cởi áo vest ngoài đưa cho cô.
...
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi sảnh tiệc, đi về phía nhà vệ sinh không một bóng người.
Cô hơi nhíu mày, cô nhớ Hạ Nhất Trần đã sắp xếp vệ sĩ tuần tra ở các lối ra vào ở bên ngoài sảnh tiệc, lúc này sao lại không có ai?
Có lẽ lúc này vệ sĩ vừa đi kiểm tra ở chỗ khác.
Tô Ánh Nguyệt mang theo một tia nghi hoặc, lại bước được hai bước, bỗng nhiên dừng lại.
Không đúng!
Cô đang chuẩn bị quay người về sảnh tiệc, không ngờ, một cánh tay đột nhiên thò ra, túm lấy eo của cô, cả người cô bỗng nhẹ tênh, bị chủ nhân của cánh tay đó vác trên vai.
Tô Ánh Nguyệt phản ứng đầu tiên chính là cật lực giãy giụa: “Cứu mạng...”
---- Bốp!
Tô Ánh Nguyệt cơ thể cứng đờ, người đàn ông này vậy mà đánh cô...
Đáng chết!
Cô hôm nay mặc váy tuy không ngắn, nhưng bị người ta vác lên vai, váy của cô cũng bị kéo lên, cô chỉ đành dùng chiếc áo vest ngoài trong tay che lại.
Sau đó, cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh là ai, muốn làm cái gì? Tôi là chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay, câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung này cũng là địa bàn của tôi, anh không thể bình an ở chỗ này mang tôi ra ngoài được đâu!”
Người đàn ông vác cô không có nói chuyện, chỉ giơ tay giật lấy chiếc áo vest ngoài cô cầm, thuận tay vứt đi.
Người đàn ông này toàn thân trên dưới được che chắn rất kĩ, cô vừa rồi lại không kịp nhìn thấy mặt của anh ta, Tô Ánh Nguyệt đã cố rướn người lên, muốn nhìn rõ mặt của người đàn ông này, cô vô tình hít sâu một hơi, lại ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh ta.
Trên gương mắt trắng trẻo vụt qua toa nghi hoặc.
Sao... có thể?
Anh lúc này không phải còn ở nước J sao? Sao có thể về nước?
Nhưng, cô sẽ không nhận sai!
Khi cô định thần lại, người đàn ông này đã vác cô vào lối thoát hiểm, đi về phía cầu thang.
Trên sảnh tiệc một tầng là phòng dành cho khách, người đàn ông đó vác cô ra khỏi cầu thang, sau đó trực tiếp mở cửa phòng vác cô vào trong.
Bị người đàn ông này vác trên vai, đến khi vào phòng, cũng không quá mấy phút.
Vừa vào phòng, người đàn ông bèn thả cho xuống, ngay cả đèn cũng không kịp bật thì lập tức đè cả người cô vào cánh cửa, một tay nắm chặt eo của cô, một tay kia ôm lấy đầu của cô, hôn xuống.
Trong phòng không có mở đèn, rèm cửa sổ cũng không có kéo lên, ánh sáng mờ chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, người đàn ông đứng ngược sáng, Tô Ánh Nguyệt không nhìn rõ gương mặt của anh.
Nhưng, hơi thở quen thuộc nói cho cô biết, người đàn ông trước mắt chính là người mà trong lòng cô muốn mong nhớ.