"Trần Minh Tân đến công ty tăng ca rồi, không có thời gian đi với tôi được, anh ấy kêu tôi đi dạo phố với cô, nhưng mà cô còn phải xã giao mà, đương nhiên là công việc quan trọng rồi. Dù sao tôi cũng không có việc gì làm, tôi đi cùng với cô thôi."
Tô Ánh Nguyệt nói xong còn cười cười với Nam Kha.
Nam Kha giật giật khóe môi, cười gượng gạo.
Cô ấy đang đau khổ ở trong lòng...
Cô ấy vẫn nhịn không được mà mở miệng nói: "Bữa tiệc kia cũng không quá quan trọng, thật ra thì tôi có thể từ..."
"Ài, cái này sao có thể được cơ chứ. Tôi nhớ là người phụ trách công ty kia, nhân phẩm cũng không tốt cho lắm, là một tên vô lại, cũng đã hẹn cả rồi sao có thể không đi được, nếu như người ta gây sự thì làm sao bây giờ?"
Tô Ánh Nguyệt nói rất chính trực, thiếu chút nữa là Nam Kha đã tin rồi.
Quả thật là nhân phẩm của người phụ trách công ty kia không ra làm sao cả, thế nhưng ở trước mặt của tập đoàn LK, hắn ta cũng không dám lỗ mãng tùy tiện, cho nên những lời mà Tô Ánh Nguyệt nói căn bản cũng không thành sự thật được.
Cô ấy xem như hiểu rằng Tô Ánh Nguyệt muốn đi theo cô ấy để tham gia bữa tiệc.
Sớm biết như vậy, trước lúc mà Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại cho cô ấy thì cô ấy phải nhìn xa trông rộng, không nên chuyện gì cũng nói cho Tô Ánh Nguyệt nghe.
...
Lúc mà hai người bọn họ đến nhà hàng, những người khác đã đến rồi.
Những năm này Nam Kha ở trên thương trường đi theo cọ xát với Trần Minh Tân và Nam Sơn, trường hợp như thế nào, dạng người ra sao thì cô ấy cũng có thể ứng phó được.
Có điều hôm nay lại có thêm một người Tô Ánh Nguyệt, trái tim của cô ấy cũng thấp thỏm theo.
Huống hồ gì Tô Ánh Nguyệt là một người lớn lên có khuôn mặt phương Đông, nhan sắc cũng hết sức xuất sắc.
Có điều Nam Kha đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Trong bữa cơm, có người hỏi: "Cô gái này nhìn rất quen mặt, cứ cảm thấy là đã gặp ở nơi nào đó rồi."
Những người này hợp tác với LK, ít nhiều gì cũng có chút hiểu rõ LK, đương nhiên cũng không ít người tìm hiểu Trần Minh Tân, cho nên bọn họ cũng không xa lạ gì đối với vợ của Trần Minh Tân.
"Đây là..."
Nam Kha mới nói một nửa đã bị lời nói của Tô Ánh Nguyệt đánh gãy.
"Tôi là nhân viên mới của công ty, sau này còn xin các vị chỉ giáo nhiều hơn." Hôm nay Tô Ánh Nguyệt đến đây là để làm chuyện xấu, cũng không thể để Nam Kha nói thân phận của cô ra được.
Tô Ánh Nguyệt có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, là vợ của tổng giám đốc tập đoàn LK, cũng phải có điều cố kỵ.
Nam Kha sững sờ, sau đó liền khôi phục lại: "Đây là nhân viên mới của chúng tôi, năng lực xuất chúng, nhỏ hơn tôi mấy tuổi mà đã đạt được sự trọng dụng của tổng giám đốc, nếu không thì cũng sẽ không để tôi dẫn cô ấy đi theo."
Ý của cô chính là, Tô Ánh Nguyệt là cá nhân liên quan, cũng là người có "quan hệ không ít" với Trần Minh Tân, về phần những người này nghĩ Tô Ánh Nguyệt là gì của Trần Minh Tân thì cũng không phải là chuyện mà cô ấy có thể khống chế được.
Cô ấy đã chú ý đến có mấy người đàn ông sau khi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì trợn tròn cả mắt.
Một đám người ăn ăn uống uống, bất tri bất giác liền chuyển từ chuyện công cho đến chuyện khác.
Tô Ánh Nguyệt cố ý dời chủ đề đến công ty Enigma.
"Nghe nói là gần đây công ty của bọn họ vừa mới sáng tạo ra một nhãn hiệu không tệ, tìm một nữ minh tinh rất nổi tiếng để phát ngôn." Vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt tự nhiên cực kỳ.
Trong tay Enigma nắm giữ nhãn hiệu trang phục đông đảo phụ nữ trên toàn thế giới thích, Tô Ánh Nguyệt nhắc đến Enigma, những người này cũng không thấy bất ngờ gì.
Những người này đi xã giao, cũng có mấy người dẫn theo bà xã của mình.
Trong đó có một người vợ nói: "Nữ minh tinh kia tên là Cố Hàm Yên, hình như cũng là người phương đông, chẳng qua là vẫn luôn sống ở nước J."
Phụ nữ ở cùng một chỗ với nhau, luôn dễ dàng có chủ đề chung.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu cười nói: "Đúng vậy, là một nữ minh tinh rất đẹp, ngay cả tổng giám đốc của chúng tôi cũng xem trọng cô ta một chút. Lúc trước sau khi cô ta ẩn thân, ngay cả một chút tin tức cũng không có, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện đã lập tức tiếp nhận được phát ngôn của nhãn hiệu Enigma, chắc chắn là có hậu phương chèo chống rất ghê gớm..."
Phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đều thích.
Ngoài ra, đàn ông sinh ra đã có sự tò mò ở trong này.
Hơn nữa mấy người đàn ông đang ngồi đây, hoặc là người có tiền, hoặc là người có quyền, muốn tìm một người phụ nữ cũng tương đối dễ dàng.
Mặc dù Cố Hàm Yên là người của Grissy, thế nhưng Tô Ánh Nguyệt cảm giác được địa vị của cô ta cũng không cao bao nhiêu, ít nhất thì cô ta kém hơn so với Lục Thời Sơ và Lâm Hào Kiệt.
"Người phụ nữ kia à!" Trong đó có một người đàn ông đột nhiên cười lạnh lùng, rồi nói một câu như vậy.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi nhìn hắn ta nhiều thêm một chút.
Người đàn ông kia cũng không có gì khác biệt so với mấy người bình thường ở nước J, là một giám đốc trong một xí nghiệp lớn, cũng có chút danh tiếng, nhìn thấy vẫn còn trẻ tuổi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn hắn ta một chút liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đương nhiên là cô biết người đàn ông này rồi.
Mấy ngày gần đây cô đã đi điều tra chuyện trước kia của Cố Hàm Yên, mà người đàn ông này, mấy năm trước đã mua một chiếc du thuyền thổ lộ với Cố Hàm Yên.
Có điều là đã bị từ chối rồi.
Quản lý cấp cao của một công ty vung tiền như rác để tỏ tình với ngôi sao đang nổi tiếng, chủ đề này vừa nhìn liền biết sẽ rất hot, đã trở thành chủ đề nóng ngày hôm đó.
Từ trước Cố Hàm Yên đã có bộ dạng thanh cao của con nhà quyền quý, cho dù là từ chối đàn ông cũng sẽ có phong cách của mình, nhưng mặc dù người đàn ông này có năng lực làm việc không tệ, nhưng mà là một người không độ lượng, vẫn luôn ghi hận Cố Hàm Yên ở trong lòng.
Trước đó Tô Ánh Nguyệt muốn đến bữa tiệc với Nam Kha cũng không có ý tốt, chính là muốn kích động cảm giác hứng thú của mấy người đàn ông với Cố Hàm Yên, sau đó cũng không cần phải nói thêm cái gì nữa, những người này sẽ tự tìm Cố Hàm Yên.
Ý tưởng này của cô thật sự thuộc cấp thấp.
Nhưng mà cũng không cần phải nói chuyện lương tâm với loại người như Cố Hàm Yên.
Lại không ngờ có thu hoạch ngoài dự liệu.
"Trước kia tôi cũng đã xem phim của cô ta, cũng rất khá, con người của cô ta cũng không tệ, không có scandal gì cả."
Tô Ánh Nguyệt mang theo chút nghi hoặc, có vẻ không giống như Cố Hàm Yên trước đó mà cô đã biết.
Người đàn ông kia cười lạnh: "Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có người chống lưng thì có tác dụng gì chứ, ai mà thật sự coi trọng cô ta."
Tô Ánh Nguyệt không lên tiếng, nhìn người đàn ông kia uống một ly rượu rồi lại một ly, đã hơi chếnh choáng.
Nam Kha ở bên cạnh nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, không nhiều lời.
Cô ta xem như đã nhìn ra rồi, hôm nay Tô Ánh Nguyệt đến bữa tiệc này chủ yếu là muốn ngán chân Cố Hàm Yên, nhưng lại không muốn tự mình làm.
Tô Ánh Nguyệt thấy mục đích của mình đã sắp đạt được rồi liền nhìn về phía Nam Kha.
Nam Kha bưng ly rượu đứng dậy: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, gần đây công ty của chúng tôi có nhiều việc, tôi còn phải về công ty để báo cáo tình hình cho tổng giám đốc, tạm thời phải đi trước rồi. Xin mọi người thứ lỗi."
"Cái này cũng không có gì cả, cô Nam Kha không cần phải khách khí như thế, đều là bạn bè cũ với nhau, chúng tôi đều hiểu mà."
"Vậy thì xin cảm ơn."
Nam Kha nói mấy lời khách sáo với bọn họ liền dẫn Tô Ánh Nguyệt đi.
Hai người bọn họ trở lại trong xe, Nam Kha vừa thắt dây an toàn, trên mặt lại tràn đầy vẻ không đồng ý, nói: "Bà chủ, hôm nay cô làm tôi sợ muốn chết rồi, cô muốn làm chuyện gì thì có thể thông báo sớm cho tôi một tiếng hay không."
Tô Ánh Nguyệt cong môi cười một tiếng: "Không nói cho cô biết là tôi không tốt, chẳng qua là tôi cảm thấy loại chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần phải để cô hao tâm tổn trí mà thôi."