Một giây trước khi Nam Kha cúp máy, Tô Ánh Nguyệt vội vàng nói: “Mạc Tây Du muốn gia nhập vào MSF.”
Giây tiếp theo, điện thoại đã cúp máy, âm cuối của từ cuối cùng mà Tô Ánh Nguyệt nói ra bị kẹt trong tiếng “tút tút.”
Tô Ánh Nguyệt sốt ruột nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy, tiện tay để lên bàn bếp.
Có lẽ Nam Kha sẽ nghe thấy, có lẽ rất nhanh cô ta sẽ gọi điện lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh điện thoại lại vang lên, vốn là một bản nhạc du dương, nhưng lúc này nghe lại có chút sốt ruột.
Tô Ánh Nguyệt nhận điện thoại, bật loa ngoài.
Giọng nói nôn nóng của Nam Kha truyền đến: “Cô vừa nói gì, cô nói lại một lần nữa đi!”
Trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự lo lắng, ngay cả kính ngữ cô ta cũng không dùng.
Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý những thứ này, ngược lại có thể hiểu được cảm xúc của cô ta.
“Mạc Tây Du muốn rời đi, anh ấy muốn gia nhập vào tổ chức bác sĩ không biên giới, đã quyết định rồi, anh ấy đã nói chuyện này với Trần Minh Tân, tôi cũng nói chuyện với anh ấy rồi, đã quyết định, nhưng không biết lúc nào sẽ đi.”
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi nói xong, chờ đợi phản ứng của Nam Kha, cô ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra không biết điện thoại đã bị cúp từ khi nào.
…..
Trong phòng làm việc, Mạc Tây Du đang sắp xếp tài liệu và số liệu nghiên cứu trong mấy năm nay, vẻ mặt hờ hững, dường như lần rời đi này đối với anh ta mà nói không phải là một chuyện gì quá quan trọng.
Chuyến bay của anh ta rạng sáng tối nay, phải trải qua một chuyến hành trình dài 30 tiếng đồng hồ, mới có thể đến được đích, giữa đường còn phải chuyển một chuyến.
Tòa nhà này là Trần Minh Tân mua cho anh ta, hơn nữa còn tìm người đến đến trang trí.
Anh ta ở đây hơn 10 năm, đến lúc rời đi, mới phát hiện ra những thứ có thể mang đi rất ít.
Ngoài mấy bộ quần áo, một hòm thuốc, những thứ khác hoặc không thể mang đi hoặc cảm thấy không cần thiết.
“Ù ù….”
Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên.
Động tác trên tay Mạc Tây Du dừng lại, hơi thở ngưng trệ trong chốc lát.
Lúc này, người gọi điện thoại cho anh ta sẽ là ai?
Về phía Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt thì anh ta đã nói chuyện rồi, Nam Sơn gần đây rất bận, không có thời gian rảnh để quan tâm đến anh ta.
Vậy thì chỉ còn lại một người, chính là cô.
Ngón tay đang cầm một chồng tài liệu xương khớp rõ ràng, trắng nõn và rất đẹp chỉ nhìn tay của anh ta là biết được công việc của anh ta là gì, chắc chắn tay là một thứ rất quan trọng.
Ngón tay của anh ta dần dần siết chặt lại, đến khi điện thoại yên tĩnh trở lại, anh ta vẫn giữ tư thế ngồi xổm, ngồi ở đó, không hề nhúc nhích, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Rất nhanh điện thoại lại đổ chuông.
Giống như anh ta không nhận điện thoại sẽ không bỏ cuộc.
Mạc Tây Du vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là một người rất kiên nhẫn, ít nhất, kỷ lục dài nhất của anh ta là dành hàng trăm giờ ở trong phòng thí nghiệm.
Đương nhiên, đây là một hành vi không tốt cho sức khỏe, trong lòng anh ta rất rõ, vì vậy cũng đang cố hết sức để tránh né.
Nhưng, sau này anh ta lại phát hiện, sự kiên nhẫn của Nam Kha còn nhiều hơn của anh ta.
Anh ta không muốn lãng phí thời gian nói nhiều với cô ta, vì vậy sẽ bị bức đến mức phải đồng ý yêu cầu của cô ta.
Yêu cầu của cô gái nhỏ là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Thời gian đầu, anh ta rất thiếu kiên nhẫn, làm lấy lệ, đến sau này cũng thành quen.
Anh ta mặc kệ những suy nghĩ của mình, ngay cả những chuyện rất lâu rất lâu trước đây đều nhớ lại.
Lúc hoàn hồn lại, điện thoại vẫn đang rung.
Sau đó, vang lên âm thanh báo hiệu pin yếu.
Anh ta giống như đột nhiên bị đánh thức, đứng dậy, cầm điện thoại đi sạc.
Điện thoại đã tự động tắt máy do pin yếu.
Anh ta cắm sạc vào sau đó mới mở máy lên.
Hơn 300 cuộc gọi nhỡ.
Anh ta nói rồi mà, cô nhóc này còn kiên nhẫn hơn anh ta.
Cho dù là anh ta có chuyện quan trọng muốn nói với Trần Minh Tân, gọi mấy cuộc mà không gọi được anh ta cũng không gọi nữa.
Điện thoại lại rung lên.
Mạc Tây Du do dự, ngón tay ở bên mép điện thoại trượt qua trượt lại.
Sơ ý đã chạm vào nút nghe.
“Mạc Tây Du! Anh nói chuyện đi!” Nam Kha đang nói bằng ngôn ngữ của nước J, Mạc Tây Du vẫn luôn sống ở nước J, nên anh ta có thể hiểu.
Ngôn ngữ của nước J luôn được đánh giá là hay nhất trong tất cả các ngôn ngữ phụ.
Lúc trước anh ta không cho là như vậy, bây giờ nghe thấy Nam Kha gọi tên mình, anh ta lại có cảm giác này.
Ngôn ngữ của nước J, vô cùng hay.
Anh ta đứng dậy, một tay đút vào trong túi, đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra, sau đó mới lên tiếng: “Đang nghe.”
Giọng nói của anh rất sạch sẽ, lúc nghe không có một chút tạp chất nào, giống như âm thanh lúc đĩa ngọc giao thoa với nhau, lại lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Bình thường, mỗi lần Nam Kha nghe thấy giọng nói của anh, đều cảm thấy trêu chọc người khác.
Nhưng, lần này, khi nghe thấy âm thanh này cô ta lại cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Tại sao anh lại không nhận điện thoại của em? Có phải anh không định cho em biết chuyện anh muốn rời đi, muốn tham gia vào bác sĩ không biên giới? Tại sao? Nhiều năm như vậy, cho dù là một tảng băng, không nói đến tan chảy, nhưng ít nhất cũng phải ấm lên chứ!”
Giọng nói của Nam Kha, từ lúc bắt đầu chất vấn, đến lúc sau đã có chút nghẹn ngào.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Mạc Tây Du không khỏi siết chặt lại, nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
Trên thực tế, anh ta cũng không biết phải nói gì.
Người bên cạnh Trần Minh Tân dường như đều có một đặc điểm, chính là…cố chấp.
Vì vậy, buổi trưa anh ta đi tìm Trần Minh Tân, lúc rời đi, mới kêu anh điều động Nam Kha đi nơi khác.
Chỉ là, không ngờ, cô ta vẫn biết.
“Anh nói gì đi! Tại sao anh không nói? Không dám nói sao?” Giọng nói của Nam Kha đã khôi phục lại, nhưng vẫn mang theo một chút khàn khàn.
Lúc này cô ta đã bình tĩnh hơn một chút, suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được, tại sao Trần Minh Tân lại cử cô ta đi công tác, hơn nữa những chuyện cần phải xử lý không quá quan trọng, cũng chỉ là một vài chuyện vặt vãnh, nhưng lại khiến cô ta bận rộn đến mức không có thời gian để làm gì.
Anh cố ý làm như vậy.
Mấy người đã quen nhau hơn mười năm, ít nhiều cô ta cũng hiểu về thói quen xử lý công việc của bọn họ.
Mặc dù tính khí Trần Minh Tân không tốt, khó mà đoán được, nhưng trong công việc, anh chưa bao giờ mơ hồ, cô ta lại là cánh tay phải đắc lực của anh, rất ít khi được cử đi công tác.
Chuyện này vốn rất kỳ lạ, nhưng cô ta vẫn nghĩ là bởi vì gần đây tâm trạng của anh thay đổi rất nhiều nên mới cử cô ta đi công tác.
Không ngờ, lại có lý do khác.
Sự trầm mặc của Mạc Tây Du đã hoàn toàn kích động sự tức giận sâu trong lòng Nam Kha.
“Kêu ông chủ cử em đi công tác! Không nói với em là chuyện anh muốn rời đi, anh còn thương lượng xong với ông chủ và mợ chủ rồi, tại sao không dặn bọn họ đừng nói cho em biết? Anh là đồ đạo đức giả, ngụy quân tử!”
Tút!
Điện thoại đột nhiên bị cúp.
Trong cả quá trình Mạc Tây Du chỉ nói hai câu.
Toàn bộ quá trình, anh ta chỉ nghe Nam Kha nói, nghe cô ta từ thắc mắc đến nghẹn ngào, trở lại bình tĩnh và cuối cùng là tức giận.
“Ầm!”
Mạc Tây Du thu lại điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy một tia chớp xoẹt qua bầu trời đêm đen kịt, sau đó lại là một tiếng sấm.
Anh âm thầm tính toán thời gian.
Mùa hè sắp kết thúc rồi, đây có thể là trận mưa cuối cùng của mùa hè năm nay, sau đó cả thành phố sẽ bước vào mùa thu.