Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Nam Sơn, rất lâu rất lâu mà Tô Ánh Nguyệt vẫn không lấy lại tinh thần được.
Chuyện của Trần Minh Tân thật sự có liên quan đến Trần Úc Xuyên, như vậy thì mục đích của Trần Úc Xuyên chỉ là vì muốn Trần Minh Tân khuất phục ông ta, hay là còn có mục đích nào khác?
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hỏi Nam Sơn: "Vậy thì các anh định làm gì?"
Nam Sơn cũng không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của cô, mà là nói chắc chắn một cách lạ thường: "Ông chủ sẽ không có chuyện gì đâu."
Tô Ánh Nguyệt nghe rõ ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của anh ta.
Lời nói của Nam Sơn nghe giống như là anh ta rất có lòng tin, nhưng mà đây cũng chỉ là kết quả mà anh ta đoán được mà thôi.
Trần Úc Xuyên làm ra chuyện này chẳng qua chỉ là muốn Trần Minh Tân cúi đầu trước ông ta.
Ông ta sẽ không để cho Trần Minh Tân thực sự xảy ra chuyện.
"Tôi đã biết rồi." Tô Ánh Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng rồi cũng cúp điện thoại.
An Hạ dắt Trần Mộc Tây đi tới, thấy Tô Ánh Nguyệt đang đứng đó ngẩn người, không khỏi lên tiếng hỏi cô: "Sao vậy?"
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhẹ nhàng cười: "Ăn cơm trước đi."
...
Liên tiếp mấy ngày sau đó, chuyện này cũng không có chút tiến triển nào, Hạ Nhất Trần và Nam Sơn cũng đều vì chuyện của Trần Minh Tân mà bận tối mặt.
Mà cũng đã vài ngày rồi Tô Ánh Nguyệt không có đưa Trần Mộc Tây đến trung tâm giáo dục, so sánh với bọn họ thì cô càng lộ ra mình rất vô dụng, chuyện gì cũng không thể làm cho Trần Minh Tân được.
Liên quan đến tin tức mà Trần Minh Tân cố ý làm bị thương người đến chết kia, Tô Ánh Nguyệt cũng đã vận dụng mối quan hệ muốn đè xuống, nhưng mà không thể trị được tận gốc.
Độ hot đã lên rất cao, không phải cô chỉ sử dụng chút quan hệ, tiêu một ít tiền thì có thể đè ép xuống được.
Ngay cả cô đi siêu thị mua đồ mà cũng có người đang thảo luận chuyện này.
Chuyện này sẽ không lắng xuống một cách đơn giản như vậy.
Dây cung ở trong lòng của Tô Ánh Nguyệt căng chặt đến nỗi không dám buông lơi, lúc mấy ngày đầu thì cô còn làm như người không có việc gì, nghe theo Trần Minh Tân ngoan ngoãn đến công ty làm việc.
Bây giờ, ngay cả tâm tư đến công ty mà cô cũng không có.
Ngay cả truyền thông không có nơi nào không đào được, thậm chí còn tìm được những người mà cô không thể ngờ tới.
Mỗi ngày Tô Ánh Nguyệt đều sẽ lên mạng chú ý đến tin tức về chuyện này của Trần Minh Tân, kết quả là ngày hôm nay cô nhìn thấy một tin tức, tiêu đề là "Người thân nói về Trần Minh Tân, tổng giám đốc của LK: Tình người tẻ nhạt".
Ấn mở ra coi, là phỏng vấn của phóng viên với Tô Nguyên Minh.
Cổ phần của Tô thị, bây giờ chia cho hai người Tô Thành và Tô Ánh Nguyệt mỗi người một nữa.
Mà bản thân Tô Thành là một người cũng rất cẩn thận, cho nên ông ta sẽ không đứng ra nói rõ lập trường của mình về chuyện này trong thời gian hiện tại. Sau khi ông ta trải qua sự thăng trầm đã từng mất đi Tô thị, càng ngày càng trở nên cẩn thận hơn.
Cho nên phát ra tiếng nói trước mặt truyền thông cũng chỉ có Tô Nguyên Minh.
Nhưng mà Tô Nguyên Minh thân là chú ruột của vợ tổng giám đốc tập đoàn LK, thân phận của ông ta vừa mới tung ra liền có thể hấp dẫn được ánh mắt của đông đảo người xem.
Một viên đá tạo ra vô vàn con sóng, chuyện lần này lại trào dâng lên một độ hot mới, ngay cả tin tức Huỳnh Thư Triết bị đào bới là ba ruột của Trần Minh Tân lại bị lật lại một lần nữa.
Thậm chí còn có suy đoán của giới truyền thông vô trách nhiệm, Huỳnh Thư Triết bị chết ở trong tù là bởi vì Trần Minh Tân có một người ba trơ trẽn như vậy, anh cố ý tìm chút quan hệ và người để hại chết ông ta.
Chủ đề như thế này mới vừa được tung ra, đương nhiên sẽ dẫn tới tranh cãi rất lớn.
Nhưng mà cho dù mỗi một chuyện của Trần Minh Tân đều bị vạch ra, nhưng lại không có nhắc tới Trần Úc Xuyên.
Những công ty truyền thông này giống như đã hẹn sớm với nhau rồi, không hẹn mà lại cùng nhau tránh đi chuyện Trần Minh Tân có một một người ông ngoại cầm quyền của gia tộc Mogwynn quý tộc ở nước J.
Mà trên thực tế thì chuyện này thật sự có thể đã sớm hẹn nhau rồi.
Mắt nhìn thấy tình thế phát triển càng nghiêm trọng hơn, rốt cuộc Tô Ánh Nguyệt ngồi không yên được nữa.
Thậm chí cô còn không có cách nào đi gặp Trần Minh Tân được một lần nữa, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Trần Minh Tân bị nói xấu và chửi bới như thế này, cô cũng không thể để Trần Minh Tân ở trong phòng giam chịu khổ.
Cô ngồi trong thư phòng cả một đêm, sau đó gọi điện thoại cho Trần Úc Xuyên.
Tô Ánh Nguyệt biết sau khi gọi cuộc điện thoại này thì Trần Minh Tân sẽ mất đi thời cơ mấu chốt.
Trần Minh Tân đã dặn dò cô, kêu cô đừng để ý đến Trần Úc Xuyên, cho dù Trần Úc Xuyên nói cái gì đi nữa thì cô cũng không cần nghe.
Chính xác thì cô đã đồng ý với anh, nhưng mà cái này được xây dựng dưới tình huống anh có thể bình an vô sự trở về nhà.
Năng lực làm việc của Nam Sơn luôn rất mạnh, mỗi một lần xảy ra chuyện gì thì anh ta đều xử lý giúp cho Trần Minh Tân, hơn nữa cho dù anh ta xử lý không được thì còn có Bùi Chính Thành.
Mà lần này, mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt qua khỏi dự liệu có tất cả mọi người.
Cô không thể lần nào cũng trốn ở sau lưng của Trần Minh Tân chờ anh xử lý hết tất cả chướng ngại và bụi gai, cô cũng phải vì anh mà làm chút gì đó.
Cô cũng không muốn phải đoán mò cô gọi cuộc điện thoại này cho Trần Úc Xuyên thì sẽ có hậu quả gì, cô chỉ cần Trần Minh Tân bình an vô sự.
Điện thoại rất nhanh đã được thông.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút khẩn trương.
Nhưng sau khi nghe điện thoại vang lên mấy tiếng thì tâm trạng của cô đã bình tĩnh lại.
Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị người ta dùng lực mạnh đẩy ra từ bên ngoài.
"Bà chủ."
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Nam Sơn lo lắng đi vào trong thư phòng.
Bởi vì trong tay của cô vẫn còn đang gọi điện thoại, cho nên cô cũng không đoái hoài tới mà hỏi Nam Sơn sao lại đến đây.
Nhưng mà Nam Sơn bước mấy bước lên phía trước, giật lấy điện thoại trong tay của cô qua trực tiếp ngắt máy.
"Anh làm cái gì vậy?" Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cô mạnh mẽ đứng dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Nam Sơn.
"Hôm qua Hạ Nhất Trần đã đi gặp ông chủ, tiện thể ông chủ cũng đã nhắn nhủ kêu tôi phải coi chừng bà chủ." Mấy ngày nay ngày nào anh ta cũng bận rộn ở bên ngoài đều rất mệt mỏi, tối hôm qua vừa mới về tới nhà thì trực tiếp đi ngủ, căn bản cũng quên mất chuyện này.
Sáng sớm ngày hôm nay anh ta nhớ tới lời của Hạ Nhất Trần, lại cảm thấy nên sang đây xem Tô Ánh Nguyệt với Trần Mộc Tây một chút.
Kết quả vừa mới đi tới phòng khách chỉ nghe thấy người hầu nói, tối ngày hôm qua Tô Ánh Nguyệt đã ngồi trong thư phòng suốt một đêm.
Nam Sơn đã đi theo Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, suy nghĩ cũng lanh lợi và thông minh, nhớ đến cuộc gọi mà lần trước Tô Ánh Nguyệt đã gọi cho anh ta, cho nên rất nhanh anh ta liền hiểu được Tô Ánh Nguyệt muốn làm cái gì.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt có chút cứng đờ, hai mắt khẽ cụp xuống, mở miệng nhàn nhạt nói: "Đưa điện thoại cho tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn gọi điện thoại."
"Có phải là bà chủ muốn gọi điện thoại cho ông Trần hay không?" Nam Sơn hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt cũng không phủ nhận.
Không có cái gì để phủ nhận cả, cô với Nam Sơn cũng là vì Trần Minh Tân.
"Bà chủ không thể gọi điện thoại cho ông ấy được, ông ấy muốn chúng ta phải sốt ruột, ông ấy cọ sát sự kiên nhẫn của chúng ta từng chút từng chút, bà chủ gọi cuộc điện thoại này cho ông ta thì tương đương với việc chủ động đầu hàng, tương lai trong hơn mười năm tiếp theo của bà chủ với ông chủ, thậm chí là cậu chủ nhỏ cũng chỉ có thể sống dưới sự khống chế của ông ấy."
Giọng nói của Nam Sơn rất lớn, hiển nhiên là anh ta đang rất tức giận.
Chờ anh ta nói xong mấy lời này, sau khi ý thức được mình nói cái gì thì vẻ mặt của anh ta hơn thay đổi.
Nhưng mà lời nói cũng đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể thu hồi lại được.
Đã trôi qua nhiều ngày như vậy, anh ta bận bịu tứ phía lại không có chút tiến triển nào, vừa bực bội lại vừa rã rời, cho nên nhất thời không khống chế nổi mình, nói ra những lời không nên nói nhất.