Tô Ánh Nguyệt nhạy cảm bắt được hai chữ "anh Bùi".
Cô suy nghĩ một chút, đi qua hỏi: "Mọi người đang nói Bùi Chính Thành à?"
"Đúng vậy, trước đó tôi đã liên lạc với anh Bùi rồi, nhưng mà lại không liên lạc được." Cũng không biết ba người bọn họ đang nói cái gì, sắc mặt của Nam Sơn không phải là rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến lời mà An Hạ nói lúc nãy, cô liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Minh Tân: "Lúc nãy An Hạ đã gọi điện thoại cho em, cậu ấy nói hôm qua Bùi Chính Thành đã về quê Cảnh thành rồi, trong nhà của anh ta có lẽ đã xảy ra chuyện quan trọng, ngoại trừ lúc hôm qua anh ta xuống máy bay có gọi điện thoại cho An Hạ thì cả ngày hôm nay An Hạ cũng không liên lạc được với anh ta."
Lời nói của cô khiến cho ba người đàn ông lại lâm vào trầm mặc một lần nữa.
Sau khi Nam Sơn với Trần Minh Tân liếc nhau một cái, bầu không khí ở trong phòng càng thêm ủ dột.
"Sao vậy?" Tô Ánh Nguyệt nhạy cảm đã nhận ra được cái gì đó.
Nhưng mà cũng không có ai trả lời câu hỏi của cô.
Trần Minh Tân đi về phía trước, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu của cô: "Thôi được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người về trước đi."
Rất rõ ràng, trong đoạn thời gian ngắn cô đang nghe điện thoại thì ba người đàn ông này đã làm rõ mọi chuyện, chỉ có cô vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này có một người cảnh sát đến gõ cửa hai lần, cửa sắt phát ra âm thanh "keng keng" chói tay.
Giọng điệu của anh ta rất không kiên nhẫn: "Đi lẹ đi, đợi lâu như vậy làm cái gì, một lát nữa phải thay ca rồi, các người còn không mau đi đi."
"Thật ngại quá, bây giờ chúng tôi đi liền đây." Người kịp phản ứng nhanh nhất chính là Hạ Nhất Trần, dù sao thì anh ta cũng thường xuyên có dính dáng với mấy chuyện này, mấy người này.
Trần Minh Tân ôm Tô Ánh Nguyệt một chút, rất nhanh lại buông ra, bình tĩnh nói: "Về nhà đi."
Anh nói xong liền xoay người lại đi đến đứng ở đằng trước vách tường, tư thế giống y như khi nãy cô bước vào, vững vàng đứng ở nơi đó, không tiếp tục để ý tới bọn họ nữa.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu rằng tại sao anh lại muốn đến đối mặt với vách tường.
Đang đối mặt với vách tường tĩnh tâm suy nghĩ lại lỗi lầm?
Không đợi Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ ra kết quả gì, cảnh sát lại đến thúc giục một lần nữa. Trên đường trở về, Nam Sơn giải thích đơn giản chút chuyện này với Tô Ánh Nguyệt.
Chính là một cô gái trước khi chết, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho Trần Minh Tân, mà người nhà của cô ta cũng xác nhận là Trần Minh Tân, mà cô gái kia đã từng là người giúp việc của nhà bọn họ.
Chính là người giúp việc nữ kia, buổi sáng hôm đó nấu cháo quá mặn đã bị Trần Minh Tân đuổi việc, tên là Lâm Tiểu Phi.
Cô cũng bởi vì chuyện đó mà đã ầm ĩ một trận với Trần Minh Tân, sau đó cô cũng không có nhắc đến chuyện này với Trần Minh Tân nữa, mấy ngày nay bận xem trung tâm giáo dục sớm cho Trần Mộc Tây, cho nên cũng không có tâm tư để suy nghĩ chuyện này.
Về phần giúp việc nữ tên là Lâm Tiểu Phi kia rốt cuộc có bị đuổi việc hay là không thì thật sự cô cũng không biết rõ.
Mà bây giờ xem ra, Trần Minh Tân quả thật đã đuổi việc Lâm Tiểu Phi rồi.
Mà sao cô ta lại chết không rõ ràng vậy chứ?
Tối nay Tô Ánh Nguyệt ngủ cũng không được ngon, cứ luôn ngủ thiếp một chút rồi lại tỉnh dậy.
Sau nửa đêm, cô ngủ không được nữa nên cô đến phòng của Trần Mộc Tây, đứng ở bên cạnh giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mộc Tây cực kì giống với Trần Minh Tân đến xuất thuần.
Trời sắp sáng lên rồi cô mới nhắm mắt được một chút.
Buổi sáng, cô thức dậy rất sớm.
Cô lướt tin tức, nhiệt độ của tin tức có liên quan tới Trần Minh Tân cũng không có hạ xuống, trải qua một buổi tối lại còn càng cao hơn.
Về phần những bình luận trong đó thì Tô Ánh Nguyệt cũng lười xem.
Đơn giản chính là mấy bình luận tức giận như "Kẻ có tiền thì có thể ung dung ngoài vòng pháp luật à?", "Nhất định phải trừng trị nghiêm khắc", "Kẻ có tiền thì có thể không xem mạng người là mạng người à?".
Nhưng mà cũng may đây là vụ án hình sự, cũng không phải là chuyện vụ án giải trí nên sẽ không bởi vì tiếng nói của đông đảo người dân mà quyết định, quan trọng nhất là chứng cứ.
Cô lại nhớ đến tối ngày hôm qua Trần Minh Tân liên tục dặn dò cô không cần phải quan tâm tới Trần Úc Xuyên, cũng không cần phải tin vào lời mà ông ta nói.
Ý của Trần Minh Tân chính là anh bị cuốn vào trong vụ án hình sự, chuyện này bị phát tán nhanh như vậy là có liên quan tới Trần Úc Xuyên à?
Nếu quả thật là Trần Úc Xuyên thì mục đích của ông ta là cái gì đây?
Mối quan hệ của Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên không giống với ông ngoại và cháu ngoại bình thường, cô chỉ cần dựa theo hướng này mà suy đoán thì sẽ không nhịn được mà đoán theo hướng xấu.
Vì để cho Trần Minh Tân cúi đầu trước ông ta sao, hay là có mục đích khác nữa?
Thân phận của Trần Úc Xuyên vẫn còn phơi bày ở đó, ông ta không thiếu quyền, cũng không thiếu tiền.
Cho dù Trần Minh Tân có cẩn thận đi nữa nhưng mà gừng càng già càng cay, chuyện này nếu như thật sự là do Trần Úc Xuyên ra tay thì tất cả đều rất dễ giải thích.
Có thể bất động thanh sắc cuốn Trần Minh Tân vào trong vụ án hình sự, lại nhanh chóng lan truyền tin tức này ra ngoài...
Người có năng lực làm mấy chuyện này cũng không nhiều, ít nhất thì ở thành phố Vân Châu vẫn không có ai.
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ thì đáy lòng càng phát lạnh, cảm thấy chuyện này có thể sẽ càng lớn hơn.
Cho dù trong lòng đang hỗn loạn thành một cục, nhưng mà cô vẫn nhớ kỹ lời của Trần Minh Tân nói, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế đó.
Trước tiên thì cô đưa Trần Mộc Tây đến trung tâm giáo dục sớm, sau đó lại đến công ty làm việc, ngày hôm qua An Hạ cũng đã nói sẽ đến tìm cô.
Tô Ánh Nguyệt dắt Trần Mộc Tây lên xe, thằng bé lại nhìn xung quanh xe một lần, vẻ mặt vô cùng khó hiểu mà nhìn Tô Ánh Nguyệt nói: "Ba đâu rồi?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé mang theo nghi vấn, kể từ buổi sáng ngày hôm qua thằng bé nhìn thấy Trần Minh Tân, đến bây giờ cũng không thấy nữa, thằng bé đang hỏi Trần Minh Tân ở đâu rồi.
Tô Ánh Nguyệt sờ lên cái đầu nhỏ nhắn của thằng bé, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay ba con có việc phải đi ra ngoài công tác, mấy hôm nay đều do mẹ đưa con đến trung tâm giáo dục sớm, tan làm thì mẹ cũng sẽ đi đón con."
Trần Mộc Tây cái hiểu cái không nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, đáy lòng cô có chút mờ mịt.
Cô đưa Trần Mộc Tây đến trung tâm giáo dục sớm thì cũng đến công ty.
Tất nhiên là người ở công ty đều đã nhìn thấy được tin tức kia, đều biết chuyện của Trần Minh Tân.
"Chào buổi sáng Tô tổng."
"Tô tổng."
Mặc dù cô đi vào công ty nhưng mấy người kia đều lịch sự chào hỏi cô.
Nhưng mà một khi đợi cô đi qua rồi thì những người kia bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi thả chậm bước chân lại.
"Tôi còn tưởng là hôm nay Tô tổng sẽ không đến công ty nữa đó..."
"Cô thì biết cái gì chứ, Tô tổng là người đã từng nhìn thấy tất cả cảnh tượng khủng khiếp, vào lúc này thì càng không thể lùi bước, nếu không thì đang thừa nhận tội danh của chồng cô ấy sao."
"Cô nói thử xem, rốt cuộc là cô ấy đang cố ý giữ bình tĩnh hay là bởi vì tổng giám đốc LK vốn bị oan nhỉ?"
"Ai mà biết đâu, chờ kết quả thì biết chứ gì."
"Tôi cảm thấy chuyện này nói không chừng là thật..."
"..."
Nghe đến đó, Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi liền nhấc chân nhanh chóng đi khỏi.
Lúc mà loại chuyện này xảy ra ở trên người của người khác, chung quy cũng không thể thiếu người xem náo nhiệt, sau đó lại còn suy đoán, con người đều có loại tâm lý này.
Mà Trần Minh Tân kêu cô vẫn đi làm như bình thường, sống như thế nào thì cứ sống như thế đó, có lẽ cũng là do lo lắng chuyện này.
Nhưng mà có một số người đoán rất đúng, hiện tại cô đang cố ra vẻ bình tĩnh.
Chỉ là sau khi suy nghĩ hiểu mục đích của Trần Minh Tân thì cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cả ngày nay Tô Ánh Nguyệt đều ở công ty, ngay cả cơm trưa cũng kêu Lê Bách Lạc mang đến.
Chưa đến thời gian tan làm thì cô đã đi khỏi rồi.