Sau khi cô nói dứt lời, Trần Minh Tân vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
Lồng ngực Tô Ánh Nguyệt vẫn âm ẩm đau, cô ráng kiên nhẫn nói những lời này với anh, thấy anh không có vẻ gì là muốn buông mình ra, gương mặt thoáng có vẻ bực dọc.
Cô quay đầu lại, nhìn Trần Minh Tân: “Anh...”
Vừa mới thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy thái độ bướng bỉnh của Trần Minh Tân, cô cũng không biết mình nên nói gì.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi: “Em muốn vào phòng nghỉ ngơi lấy ấm nước cho Mộc Tây.”
Sở dĩ cô có mặt ở nơi này, nhìn thấy Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ đánh nhau cũng vì nguyên nhân này.
Khi nãy ra khỏi phòng nghỉ trước, không mang ấm nước của Mộc Tây theo, An Hạ và Bùi Chính Thành chưa từng chăm sóc con nít bao giờ, tất nhiên sẽ hơi sơ ý.
Mà Trần Mộc Tây đã quen uống bằng bình nước này rồi, dùng ly khác để đút nước cho cậu bé thì cậu bé sẽ xị mặt phụng phịu.
Nghe thấy thế, ánh mắt Trần Minh Tân bừng sáng, anh nói: “Để anh kêu Nam Sơn đi lấy cho em.”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, em tự đi lấy là được rồi, hôm nay các anh đều rất bận rộn.”
Sau khi Trần Minh Tân nghe thấy lời cô ấy nói, sắc mặt khẽ thay đổi, bàn tay nắm lấy cánh tay của Tô Ánh Nguyệt hơi buông lỏng ra.
Tô Ánh Nguyệt thừa cơ hội này đẩy tay anh ra, đi thẳng vào trong phòng nghỉ.
Nhưng thái độ từ chối hết sức kiên quyết của cô đã có tác dụng, Trần Minh Tân không còn khăng khăng đòi kiểm tra vết thương bị anh đánh ở trên người cô nữa.
Tô Ánh Nguyệt tìm thấy bình nước ở trong phòng nghỉ, lúc định đi ra ngoài, bèn nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ấy, mới thấy Lâm Tố Nghi đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
“Cô Lâm?” Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng Lâm Tố Nghi cố tình đến đây tìm cô, nhưng mà, Lâm Tố Nghi tìm cô để làm gì.
Theo lý mà nói, không phải Lâm Tố Nghi luôn đi theo Lục Thời Sơ ư?
Hơn nữa, khi nãy Lục Thời Sơ và Trần Minh Tân đánh nhau ở ngoài hành lang, Lâm Tố Nghi không có ở đấy, chắc hẳn cô ấy ở trong phòng tiệc, cô ấy không biết Tô Ánh Nguyệt ở trong phòng nghỉ mới đúng.
Điều này chỉ có thể nói lên rằng, Lâm Tố Nghi đi theo Tô Ánh Nguyệt vào phòng nghỉ.
Lâm Tố Nghi không nói gì, cô ấy chỉ đi thẳng đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, gương mặt có vẻ lạnh lùng kỳ lạ.
Cảm giác của Tô Ánh Nguyệt với Lâm Tố Nghi không hẳn là tốt, mà cũng không hẳn là xấu.
Bởi vì người anh Lâm Hào Kiệt của mình, Tô Ánh Nguyệt khá là phòng bị Lâm Tố Nghi, cho dù trông Lâm Tố Nghi giống như một cô gái lương thiện và lạc quan.
Tô Ánh Nguyệt thấy Lâm Tố Nghi đi từng bước lại gần mình, cũng không nói gì nữa, chỉ đợi Lâm Tố Nghi đi đến.
Cuối cùng, sau khi Lâm Tố Nghi đến bên cạnh cô, cô ta mím môi rồi nói: “Cô Trần, tôi đến tìm cô là vì có chuyện muốn nói.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thế, khẽ nhướn mày: “Cô nói đi.”
Gương mặt của Lâm Tố Nghi thoáng có vẻ ngạc nhiên, chừng như không ngờ rằng Tô Ánh Nguyệt lại dứt khoát như thế.
Rồi sau đó, cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô đã cưới chồng rồi thì tránh xa người đàn ông khác ra một chút, được không? Đây là sự tôn trọng dành cho anh Trần, cũng vì muốn tốt cho Mộc Tây, lẽ nào cô muốn đợi đến khi Mộc Tây lớn lên, cậu bé biết mình có một người mẹ bị người ta xầm xì chê bai ư?”
Lâm Tố Nghi nói dứt lời, tâm trạng cô ta cũng trở nên kích động, giọng nói vút cao.
Tô Ánh Nguyệt hơi híp mắt, trong lòng xem như đã hiểu ý của Lâm Tố Nghi.
Cô lại không biết rằng, trong mắt người khác, cô lại hiền lành đến mức để người khác tùy tiện dạy dỗ mình, việc này phải làm như thế nào, việc kia phải làm như thế nào?
Thậm chí, hở ra là lại nhắc đến Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Có gì thì cô Lâm cứ nói thẳng ra, cô muốn tôi tránh xa người đàn ông nào?”
“Khi nãy tôi đã nhìn thấy hết những chuyện xảy ra trên hành lang rồi? Cô không cảm thấy buồn nôn sao? Cô đã cưới chồng rồi, còn để hai người đàn ông đánh nhau vì mình, thế cũng thôi đi, tại sao cô lại đỡ một đòn thay cho bác sĩ Lục chứ? Cô muốn nhân cơ hội này để khiến cho bác sĩ Lục có thiện cảm với mình, làm anh ấy nhớ nhung cô hoài hay sao?”
Rõ ràng Lâm Tố Nghi rất kích động, lời nói toát ra vẻ chỉ trích, gương mặt vốn nhợt nhạt của cô ta, bây giờ lại ửng đỏ.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ tức giận.
Lúc cô mới biết đến chuyện của Lâm Tố Nghi, còn cảm thấy Lâm Tố Nghi là một cô gái kiên cường và lạc quan, nếu xét trên một góc độ nào đấy, cô vẫn cảm thấy hơi bội phục cô ta.
Nhưng mà, thiện cảm của cô dành cho Lâm Tố Nghi, đều đã tan biến hết vào giây phút này rồi.
Cô không phải là thánh mẫu, sau khi bị người khác vu oan, còn có thể không tức giận, không để bụng được.
“Thứ nhất, tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình đáng ghê tởm. Thứ hai, Trần Minh Tân và anh Thời Sơ đánh nhau, đó là vì bọn họ hiểu lầm đối phương. Thứ ba, vì sao tôi đỡ một đòn cho anh Thời Sơ cũng là chuyện của chúng tôi, xin hỏi cô Lâm, cô đứng trên lập trường gì để hỏi tôi như thế, tôi vừa ra đời đã quen biết anh Thời Sơ, chúng tôi thân như anh em ruột thịt, quan hệ của chúng ta vô cùng đơn giản và trong sáng, tôi không cần phải giải thích chuyện này cho cô nghe. Còn cô, nếu thật lòng thích anh Thời Sơ thì hãy đối xử thật lòng thật dạ với anh ấy, chứ bằng không, tôi không ngại kể cho anh ấy nghe anh của cô đã làm gì đâu.”
Trước đây cô không vì mối quan hệ giữa Lâm Tố Nghi và anh ta, mà ôm định kiến về Lâm Tố Nghi.
Nhưng khi nãy, Lâm Tố Nghi đã đụng đến điều đại kị của cô.
Tình cảm mà Lục Thời Sơ dành cho cô, không phải người nào cũng hiểu được, Lâm Tố Nghi không có tư cách nghi ngờ, hay chất vấn cô.
Huống hồ chi, Lâm Tố Nghi còn dùng Mộc Tây để uy hiếp cô
Sau khi nghe Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, sắc mặt Lâm Tố Nghi trắng bệch: “Cô...thật là đê tiện.”
“Nếu tôi đê tiện, tôi sẽ kêu anh Thần Sơ đừng đoái hoài đến cô nữa.”
Không hiểu vì sao, Tô Ánh Nguyệt có cảm giác, nếu như cô kêu anh Thần Sơ đừng qua lại với Lâm Tố Nghi nữa, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý ngay.
Chỉ có điều, cô chẳng buồn làm mấy chuyện như vậy, ấu trĩ quá đi mất.
Mọi người đều đã là người trưởng thành, có đôi mắt của mình, trong lòng cũng có cán cân của mình, nên chững chạc nhìn nhận mọi chuyện mới phải.
Lâm Tố Nghi không nói gì, đôi mắt xinh đẹp bị phủ trong một màn nước, cô ta cắn răng, gương mặt hơi nhợt nhạt.
Cô ta cũng biết mình đi tìm Tô Ánh Nguyệt nói chuyện là một hành động không lý trí, nhưng mà cô ta ghen tị đến muốn điên.
Tố Ánh Nguyệt nhìn thấy hết mọi cảm xúc trong ánh mắt cô ta.
Cô nói, gương mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Cô Lâm, sau này có thể chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa, kể cả Mộc Tây, có thể cô cũng không còn cơ hội gặp nó nữa, bởi vậy, hy vọng cô có thể chơi vui trong buổi tiệc sinh nhật của Mộc Tây.
Lâm Tố Nghi trừng mắt nhìn cô: “Cô nói vậy là ý gì? Anh của tôi đã nhờ vả Trần Minh Tân, dặn anh ta phải bảo vệ an toàn cho tôi."
Thực chất cô ta rất sợ chết, không hề có vẻ lạc quan như những gì đã thể hiện ngoài bề mặt, nhưng dáng vẻ đó có thể khiến cho mọi người có thiện cảm với cô ta nhiều hơn mà thôi, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng có người bạn nào, nhưng cô ta ra dáng lạc quan, người hầu, bác sĩ và bảo vệ kề cận bên cô ta đều rất thích cô ta.