Vẻ mặt Nam Sơn thoáng biến đổi. Anh ta rất cản thận quay đầu liếc nhìn Trần Minh Tân, sau đó lịch sự khẽ gật đầu với Lục Thời Sơ xem như chào hỏi rồi lập tức lùi đến phía sau Trần Minh Tân.
Vừa rồi Trần Minh Tân còn nói với anh ta về chuyện điều tra Ip lần trước. Cho dù không điều tra ra được địa chỉ tỉ mỉ, nhưng đã điều tra ra một nửa tin tức này có mức độ tương tự với địa chỉ Lục Thời Sơ từng gửi thư cho Tô Ánh Nguyệt.
Điểm này cũng đủ khiến cho bọn họ nghi ngờ người gửi thư điện tử cho Tô Ánh Nguyệt rất có thể là Lục Thời Sơ.
"Không ngờ lại gặp ngài Lục ở đây, thật khéo." Trần Minh Tân hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ thoáng cười, có vẻ càng thêm ôn hòa lại giản dị dễ gần.
"Sức khỏe của ngài Trần... không có vấn đề gì chứ?" Lục Thời Sơ dường như suy nghĩ một lát, mới nói ra mấy từ sau đó.
Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh quan sát Trần Minh Tân, trong mắt có cảm xúc hơi khó phân biệt.
Trần Minh Tân nghe vậy, khẽ nhíu mày: "Ngài Lục thật ra rất quan tâm tới sức khỏe của tôi nhỉ?"
Lục Thời Sơ cười khẽ một tiếng, nói: "Ngài Trần quên rồi sao? Tôi và Ánh Nguyệt là bạn rất tốt."
Vẻ mặt Trần Minh Tân lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh không hề có dao động nào: "Nếu vậy, ngài Lục không ngại tới phòng tôi ngồi một lát chứ?"
Trên mặt Lục Thời Sơ nhanh chóng hiện ra vẻ kinh ngạc, mà Trần Minh Tân lại không chờ anh ta trả lời đã bước nhanh về phía phòng riêng.
Nam Sơn liếc nhìn Lục Thời Sơ, sau đó bám sát sau lưng Trần Minh Tân.
...
Trong phòng, Bùi Chính Thành lấy ra bộ bài, muốn Tô Ánh Nguyệt và Mạc Tây Du chơi cùng. An Hạ ở bên cạnh đặt bài nhạc thiếu nhi, kéo Trần Mộc Tây cùng hát.
Trần Mộc Tây sao biết hát hò gì, bé cầm micro vỗ "oong oong", còn cảm thấy thú vị mà cười không ngừng.
Khi cửa phòng bị mở ra, Tô Ánh Nguyệt đang do dự không biết nên rút lá bài nào trên tay để đánh ra, cô không chú ý nhìn, cũng không biết còn có Lục Thời Sơ đi vào cùng.
"Lục Thời Sơ!" Giọng này là giọng của An Hạ từ trong micro truyền ra.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, lại thấy Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ đã đi đến trước mặt mình.
"Anh Thời Sơ." Tô Ánh Nguyệt gọi anh ta một tiếng, trong mắt đầy ý cười: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Thời Sơ hé miệng cười nói: "Anh tới ăn cơm với người của bệnh viện, vừa vặn gặp ngài Trần, anh ta mời anh vào ngồi cùng nên anh không khách sáo nữa."
Trần Minh Tân mời Lục Thời Sơ qua ngồi sao?
Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía Trần Minh Tân. Lần trước cô và Lục Thời Sơ gặp mặt, Trần Minh Tân còn rất bài xích Lục Thời Sơ, bây giờ không ngờ lại mời Lục Thời Sơ vào ngồi cùng. Điều này thật sự... là không thể tưởng tượng nổi.
Tô Ánh Nguyệt ép xuống nghi ngờ trong lòng: "Các anh có muốn chơi bài cùng không? Bọn em đúng lúc sắp chơi xong ván này rồi."
Tô Ánh Nguyệt nhìn Lục Thời Sơ, lại nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đáp một tiếng: "Được."
Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở trên sô pha, Trần Minh Tân ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó nghiêng đầu sát lại gần, nhìn bài của cô, cánh tay anh đặt trên thành ghế sofa sau lưng Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt do dự một lát, đang chuẩn bị đánh bài ra thì Trần Minh Tân giơ tay giữ tay cô lại, ngăn cản động tác của cô. Cô nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy Trần Minh Tân chỉ về phía một lá bài khác: "Đánh lá này."
"Lá này à?" Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì lấy ra lá bài anh chỉ với vẻ mặt không tin tưởng.
Trần Minh Tân bất mãn nhướng mày, nói nhỏ: "Yên tâm, không thua được."
Trao đổi qua lại giữa hai người tự nhiên mà lại thân mật. Lúc này trong lòng Bùi Chính Thành khó chịu, khép mấy lá bài trong tay lại rồi vỗ bộp một tiếng lên trên bàn, sau đó lớn tiếng nói: "Tôi nói hai người đã đủ chưa? Ở đây có một đám FA đang nhìn đấy. Con cũng lớn như vậy rồi mà còn muốn khoe ân ái à?"
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn Bùi Chính Thành. Thôi quên đi, cô vẫn không cần tính toán với người ta làm gì. Lúc trước Bùi Chính Thành là Playboy, tốn ba năm ở chỗ An Hạ vẫn chưa được lên làm bạn trai, trong lòng anh ta cảm thấy tủi thân cũng là bình thường.
"Tôi đánh lá này." Tô Ánh Nguyệt cười híp mắt, lấy ra lá bài mà Trần Minh Tân chỉ, sau đó nhìn Bùi Chính Thành với ánh mắt thông cảm.
Bùi Chính Thành cười rất gian: "Minh Tân, nếu tôi thắng tiền của vợ cậu..."
Không đợi anh ta nói hết lời, Trần Minh Tân đã mở miệng nói: "Điều kiện trước tiên là cậu có thể thắng được đã."
Bùi Chính Thành cảm thấy mình bị khinh bỉ nên hừ một tiếng quay đầu bắt đầu cân nhắc về bài của mình. Anh ta không thắng không được.
Kết quả trong dự đoán, Tô Ánh Nguyệt thắng. Dù sao cô có một người chồng mười môn phối hợp, chuyện đánh bài vậy hoàn toàn không làm khó được Trần Minh Tân.
"Má nó, lần này không tính, hai vợ chồng các người cùng lừa tôi, không công bằng! Tôi không phục!" Bùi Chính Thành ném hai lá bài còn lại trong tay lên trên bài, nắm tóc gào khóc.
Mạc Tây Du chậm rãi lấy tiền Bùi Chính Thành đặt ở đó và chia cho Tô Ánh Nguyệt, sau đó mới ung dung nói với Bùi Chính Thành: "Cho dù chỉ có một mình ngài ấy, anh cũng không thắng được đâu."
Mặt Bùi Chính Thành tối lại, bắt đầu xào bài không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía Lục Thời Sơ: "Anh Thời Sơ, anh cũng chơi cùng đi. Em không chơi nữa, chỉ xem các anh chơi thôi."
Hiếm khi Trần Minh Tân bỏ xuống thành kiến trong lòng, chủ động mời Lục Thời Sơ chơi cùng, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đây là chuyện tốt.
Dù sao, hai người đàn ông này đều rất quan trọng đối với cô.
Một người là Lục Thời Sơ nhìn cô từ nhỏ đến lớn, thân như anh ruột, một người khác là người chồng sẽ sống với cô cả đời. Cô đương nhiên hi vọng quan hệ của bọn họ không cần bế tắc như vậy.
"Ừ." Đối với Tô Ánh Nguyệt, Lục Thời Sơ gần như sẽ không từ chối.
Trong lúc đó, Nam Sơn nhận được một cuộc gọi điện thoại nên vội vàng ra ngoài. Bốn người đàn ông còn lại đánh bài với nhau, Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh xem.
Ngay cả An Hạ ở bên cạnh hát nhạc thiếu nhi cũng bế Trần Mộc Tây chạy tới.
Tô Ánh Nguyệt đón lấy Trần Mộc Tây ôm vào trong lòng, quay đầu nhìn bài của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân trực tiếp giơ tay đưa tới cho cô nhìn. Anh ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Thời Sơ nhìn qua, trong mắt hai người đều lộ ra cảm xúc có chút sắc bén.
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận nhìn bài trong tay Trần Minh Tân một lượt, sau đó "A" một tiếng nói: "Bài này của anh đủ nát đấy."
Trần Minh Tân nhướng mày nhưng không nói lời nào.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Trần Minh Tân có thông minh mấy đi nữa, trong tay có bài nát như vậy cũng không thể thắng được. Kết quả, cô vẫn đoán sai rồi, Trần Minh Tân lại thắng.
Ván thứ hai, bài của Trần Minh Tân rất tốt, không hề nghi ngờ, lại thắng.
Liên tiếp hơn mười ván tiếp theo đều là Trần Minh Tân thắng.
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ cảm giác được điều gì, ngước mắt nhìn Lục Thời Sơ. Cô phát hiện ra Lục Thời Sơ hơi nhíu mày, vẻ mặt không được tốt lắm.
Lại kết thúc một vát, Bùi Chính Thành "má nó" một tiếng, nói: "Lại một ván nữa!"
Trần Minh Tân giơ tay bế Trần Mộc Tây trong lòng Tô Ánh Nguyệt tới, vẻ mặt thản nhiên nói: "Bây giờ không còn sớm nữa, nhóc con phải về nhà nghỉ ngơi rồi."