Tin tức tràn ngập trên mạng nói cho Tô Ánh Nguyệt biết, cô vẫn còn suy nghĩ quá ngây thơ.
Vừa rồi cô còn nghĩ nhân lúc tin tức chưa nổi dùng tiền để cánh truyền thông ém nó xuống, nhưng cô quên rằng cánh truyền thông này đều có mũi chó, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thôi, bọn họ đã có thể phát hiện.
Hơn nữa, loại tin tức giống như ông trùm giới tài chính ‘bệnh nặng sắp chết’ được coi là tin tức vang dội, mà trước đây Trần Minh Tân rất thần bí, những năm đó cho dù không xuất hiện trước mặt truyền thông, thi thoảng bọn họ vẫn nói về Trần Minh Tân để lấy được sự chú ý của mọi người.
Tin tức Trần Minh Tân ‘bệnh nặng sắp chết’ như đám lửa lan rộng, một khi tuyên bố thì sẽ lập tức bị các tạp chí lớn tranh nhau đăng bài.
Cô tìm kiếm trên mạng một chút, muốn biết người đăng bài đầu tiên là của nhà báo nào, kết quả cô tìm kiếm một lúc lâu lại phát hiện, mới nhoáng cái mà những tin tức đó đã biến mất không thấy.
Vừa rồi cô vẫn còn nhìn thấy, tại sao lại không còn?
Chẳng lẽ là Nam Sơn?
“Nhìn gì thế?”
Đột nhiên giọng nói của Trần Minh Tân vang lên bên tai, Tô Ánh Nguyệt vội vàng ngẩng đầu nhìn anh: “Không có gì.”
“Đi thôi, chúng ta về thôi.” Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, khẽ đến mức không thể nhìn thấy.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng đứng dậy, hai người một trái một phải nắm tay Trần Mộc Tây trở về phòng bệnh.
...
Sau đó, Tô Ánh Nguyệt tìm Nam Sơn hỏi, quả thật là anh ta cho người đè tin tức kia xuống.
Nam Sơn nói như này: “Nổi lên cũng không có gì ghê gớm, tin tức kia vốn không chặt chẽ, ít nhất không có người nào của truyền thông đến viện điều dưỡng quấy rầy ông chủ.”
Suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt và Nam Sơn giống nhau, cô rất đồng ý với cách làm của Nam Sơn.
Nhân lúc hai người Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây chơi đùa trên giường, cô ra ngoài gọi điện thoại cho Lục Thời Sơ.
Điện thoại kết nối, cô áy náy nói: “Anh Thời Sơ, xin lỗi, trước đó cúp điện thoại của anh...”
Lục Thời Sơ dịu dàng nói: “Không sao, anh không để ý.”
Nói đến đây, anh ta hơi dừng một lát rồi nói tiếp: “Vừa rồi anh thấy những tin tức đó đã biến mất, là các em làm?”
Tô Ánh Nguyệt “Ừ” một tiếng xem như thừa nhận.
Lục Thời Sơ lại hỏi: “Bởi vì những nhà báo kia nói không đúng sự thật sao? Em nói cho anh biết, có phải Trần Minh Tân bị lây nhiễm virus K1LU73 không?”
Tô Ánh Nguyệt thấy Lục Thời Sơ đã hỏi như vậy rồi, cũng không giấu diếm nữa, cô nói: “Đúng vậy.”
Cảm giác được cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt suy sụp, Lục Thời Sơ im lặng một lát rồi nói: “Xin lỗi, liên quan đến virus K1LU73, anh từng hỏi người bạn nước ngoài của mình, tạm thời vẫn chưa có tin tức, bọn họ gần như không hiểu biết gì về thứ này, dù sao...”
“Em biết, cho dù thế nào vẫn cám ơn anh.”
“Ánh Nguyệt...”
“Thật sự không sao đâu, đã muộn rồi, em muốn nghỉ ngơi, tạm biệt.” Tô Ánh Nguyệt cố gắng để giọng điệu của mình thoải mái hơn, cô vội vã cúp điện thoại cũng là không muốn thảo luận tình trạng của Trần Minh Tân với người khác.
Lục Thời Sơ nhìn đồng hồ, thật ra vẫn rất sớm, chưa đến chín giờ, ngay cả anh ta là bác sĩ, thời gian ngủ hàng ngày cũng là sau mười giờ tối.
Mà Tô Ánh Nguyệt nói đã muộn rồi, một mặt là sợ anh ta hỏi tình trạng của Trần Minh Tân, một mặt khác, có lẽ là vì để phù hợp với thời gian của Trần Minh Tân.
Chỉ là cho dù Tô Ánh Nguyệt không nói, anh ta cũng có thể đoán được bảy tám phần tình trạng hiện giờ của Trần Minh Tân, nhóm y dược ‘K7’ của Grissy, đó chính là đỉnh cao trong cộng đồng y học thế giới...
...
Nửa đêm, một nhỏ một lớn bên cạnh đều ngủ say, Tô Ánh Nguyệt lại không hề buồn ngủ.
Tình trạng của Trần Minh Tân như thế này, cô không cách nào ngủ được.
Ngẫm nghĩ chốc lát rồi khẽ khàng xoay người xuống giường.
Trần Mộc Tây vẫn là một cậu bé, vừa ngủ đã rất sâu, còn Trần Minh Tân bây giờ dù ngồi cũng rất tốn sức, nên cũng ngủ rất sâu.
Cô không muốn đánh thức hai ba con, xuống giường đi đến trước cửa sổ, yên lặng ngồi đó.
Virus K1LU73 bắt nguồn từ Grissy, như vậy, vì sao người của Grissy lại muốn đối phó với Trần Minh Tân? Chỉ đơn giản muốn anh chết thôi sao?
Nhưng nếu là như vậy, vì sao trước đó Lâm Hào Kiệt hoàn toàn không biết gì về chuyện Trần Minh Tân lây nhiễm virus K1LU73.
Gần đây Trần Minh Tân vẫn luôn điều tra chuyện này, cô biết rất rõ, trong chuyện này cô không giúp được gì cho anh, vì vậy vẫn chưa từng hỏi anh.
Nên cô cũng không chắc chắn, rốt cuộc anh có điều tra ra được cái gì hay không.
Nếu như nói Trần Minh Tân không điều tra ra được cái gì, không thu hoạch được gì, quả thật Tô Ánh Nguyệt không tin.
Nếu như nói, Grissy mơ ước tập đoàn LK, như vậy bây giờ sức khỏe Trần Minh Tân thế này, chẳng phải người của Grissy nên ra mặt bàn điều kiện sao?
Nhưng lại cũng không hề có.
Giả thiết, có thể Grissy đã tìm Trần Minh Tân, muốn Trần Minh Tân chắp tay nhường tập đoàn LK mới cho anh thuốc giải, như vậy, Nam Sơn cũng không thể nào không biết chút gì chuyện này.
Vậy cũng chỉ còn một khả năng khác.
Có người muốn cho Trần Minh Tân chết.
Nếu như giả thiết này được thành lập, vậy rốt cuộc là ai lại có hận thù lớn đến vậy với Trần Minh Tân, hận không thể khiến Trần Minh Tân chết đi, lại còn phải dùng cách tàn nhẫn như vậy?
Tô Ánh Nguyệt siết chặt tay gõ mấy cái lên đầu mình, rồi cẩn thận suy nghĩ lại một lượt, người có khả năng làm như thế nhất là ai?
Nhưng qua nhiều năm như vậy, từ trong nước ra ngoài nước, chắc chắn Trần Minh Tân đắc tội với vô số người.
Cô đột nhiên phát hiện, cô vốn không biết rốt cuộc Trần Minh Tân bị nhiễm K1LU73 thế nào, cho đến bây giờ, cô chỉ biết là anh bị người ta hạ thuốc.
Nếu như tìm được người hạ thuốc cho Trần Minh Tân, không phải cơ hội Trần Minh Tân lấy được thuốc giải sẽ lớn hơn một chút sao?
Nhưng biện pháp đơn giản như vậy, nhất định Trần Minh Tân cũng đã nghĩ đến rồi...
Nhiều nếu như như vậy, mặc dù Trần Minh Tân thông minh, nhưng cũng có thể sẽ bỏ sót điều gì đó?
Tìm được một lối thoát, Tô Ánh Nguyệt cũng không ngồi yên được nữa, bây giờ cô muốn đi tìm Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Trần Minh Tân như lòng bàn tay, chắc rằng cũng biết anh bị người ta hạ thuốc thế nào.
Cô liếc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.
Cũng không cần biết giờ này làm phiền người ta thế nào, cô đi thẳng đến văn phòng của Mạc Tây Du.
Gần đây Mạc Tây Du đều ở trong viện điều dưỡng.
Cô đi đến trước cửa phòng của Mạc Tây Du, nhìn thấy khe cửa lóe ra tia sáng.
Quả nhiên Mạc Tây Du vẫn chưa ngủ.
Cô biết, gần đây anh ta vẫn đang nghiên cứu thuốc giải của virus K1LU73. Xem ra cũng là làm việc cả ngày lẫn đêm.
Cốc cốc!
Tô Ánh Nguyệt khẽ gõ cửa, sau đó gọi tên anh ta: “Bác sĩ Mạc.”
Mạc Tây Du đang phân tích một nhóm số liệu, nghe thấy có người bên ngoài gõ cửa, là giọng nói của Tô Ánh Nguyệt, lập tức đứng dậy đi mở cửa văn phòng.
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở bên ngoài, anh ta nghi ngờ cất lời: “Bà chủ?”
Sao Tô Ánh Nguyệt lại đến vào giờ này?
Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc nói: “Tôi tìm anh có việc.”
Mạc Tây Du nghe thấy vậy thì lui lại, nghiêng người đứng ở một bên, mời Tô Ánh Nguyệt vào trong.