Tô Ánh Nguyệt chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Anh ta không liên lạc với cô, vậy anh ta có để ai truyền lời gì đó cho cô không?”
Lâm Tố Nghi không ngốc, Tô Ánh Nguyệt nói tới đây, cô ta cũng hiểu được vẻ mặt lo lắng đó nói với Tô Ánh Nguyệt: “Bà Trần, cô không liên lạc được với anh tôi sao? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tô Ánh Nguyệt lúc này, cũng hoàn toàn không có tâm tư để ý tâm trạng của Lâm Tố Nghi, nói thẳng: “Không biết, tôi không liên lạc được với anh ta.”
Vậy cô phải đi đâu đi tìm Lâm Hào Kiệt chứ?
Nếu vẫn không liên lạc được với Lâm Hào Kiệt, như vậy đơn thuốc không thể lấy được rồi.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức trở nên tái xanh.
Lâm Tố Nghi chú ý tới sắc mặt cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy bà Trần, là bởi vì anh tôi đã xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa sắc mặt cô cũng rất kém, cô không sao chứ?”
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh lên tiếng: “Không biết anh cô xảy ra vấn đề gì, trước khi anh ta xuất ngoại, cũng đã giao cô cho chúng tôi chăm sóc, nhưng bây giờ tôi không liên lạc được với anh cô, bản thân cô có thể nghĩ cách liên lạc với anh ta thử xem.”
Để cô ích kỷ một lần đi, nói tình hình của Lâm Hào Kiệt cho Lâm Tố Nghi biết, Lâm Tố Nghi nhất định sẽ thử chủ động liên lạc với Lâm Hào Kiệt.
Nếu như Lâm Hào Kiệt bình an, vậy thì anh ta nhất định sẽ vì sợ Lâm Tố Nghi bại lộ trước mặt người của Grissy, ra mặt ngăn cản Lâm Tố Nghi, khi đó, cô có thể tìm được Lâm Hào Kiệt.
Nhưng, nếu Lâm Hào Kiệt một mực không xuất hiện, điều này đã nói lên, Lâm Hào Kiệt xác thực đã xảy ra chuyện gì đó.
“Tôi biết rồi, cám ơn cô, bà Trần.” Gương mặt Lâm Tố Nghi hốt hoảng nói cám ơn với cô, xoay người tìm được điện thoại của mình bắt đầu gọi điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt thấy vậy, còn nói: “Nếu như liên lạc được với anh cô, hy vọng cô báo với tôi một tiếng.”
Cho dù Lâm Hào Kiệt không nói cho cô biết cũng không sao, bởi vì cô sẽ phái người theo dõi sát sao Lâm Tố Nghi, một khi cô ta liên lạc được với Lâm Hào Kiệt, những người đó sẽ đi nói cho Tô Ánh Nguyệt.
…
Ra khỏi phòng bệnh của Lâm Tố Nghi, Tô Ánh Nguyệt đã nhìn thấy Lục Thời Sơ.
Nhìn bộ dạng của Lục Thời Sơ, dường như là đợi cô một lúc lâu rồi.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến trước đó trong phòng bệnh mình làm lơ Lục Thời Sơ, giọng mang theo áy náy nói: “Anh Thời Sơ, xin lỗi, vừa rồi em tìm cô Lâm có việc gấp.” Lục Thời Sơ xoa tóc cô, vẻ mặt ôn hòa: “Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn em rất gấp.”
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên lại nghĩ đến, Lục Thời Sơ cũng là bác sĩ, anh có khả năng cũng biết vi rút K1LU73 hay không?
Cô bây giờ như người đuối nước, cho dù là một cộng cỏ không có tác dụng gì, cô cũng muốn nắm thử.
Cô kéo Lục Thời Sơ đi tới một góc không người, nhìn bốn phía một chút, chắc chắn bốn phía không có ai, cô mới từ trong ánh mắt hiếu kỳ của Lục Thời Sơ mở miệng nói: “Anh biết có một loại vi rút gọi là ‘K1LU73’ không?”
Lục Thời Sơ nghe vậy, cau mày thật chặt: “Cái gì?”
“Nhất định anh biết ‘Grissy’ phải không, Grissy có một đội nghiên cứu ‘K7’, chuyên nghiên cứu lĩnh vực y học, còn chế tạo một loại vi rút tên là ‘K7LU73’!”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, nhìn Lục Thời Sơ tràn đầy mong đợi: “Biết không? Anh nghe nói qua cái này chưa? Hoặc là anh có bạn bè bác sĩ nào khác ở nước ngoài hiểu biết một chút về cái này không?”
“Vi rút? Ánh Nguyệt, trước tiên em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lục Thời Sơ trở nên nghiêm trọng, đại khái là bác sĩ đối với loại vi rút này này đều rất nhạy cảm.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu nói: “Xin lỗi, em không kịp giải thích nhiều hơn với anh, em cần cách điều chế vi rút ‘K7LU73’!”
Không phải là cô không tin tưởng Lục Thời Sơ, cô chỉ là không muốn có thêm người biết tình trạng bây giờ của Trần Minh Tân.
Tình huống Trần Minh Tân kém đi từng ngày, nếu cô nói cho Lục Thời Sơ biết, với tính cách của Lục Thời Sơ, nhất định sẽ muốn đi xem Trần Minh Tân.
Nhưng Trần Minh Tân luôn có ý kiến với Lục Thời Sơ, bộ dáng bây giờ của anh, nếu lại để anh thấy Lục Thời Sơ, anh chắc chắn sẽ không vui, Mạc Tây Du từng nói, Trần Minh Tân hiện tại cần phải giữ vững tâm tình thoải mái.
“Anh không hiểu rõ lắm vi rút ‘K7LU73’ là thứ gì, nhưng anh biết Grissy quả thực đang chế tạo một số thuốc cấm, anh sẽ để bạn bè nước ngoài giúp anh hỏi thử, đừng nóng vội.” Lục Thời Sơ đáp ứng cô, còn không quên an ủi cô.
Tô Ánh Nguyệt vốn cũng không ôm hy vọng, thấy Lục Thời Sơ đáp ứng giúp cô hỏi thử, cô lại cảm thấy khả năng Trần Minh Tân có thể sống tiếp lớn thêm mấy phần, cô không nhịn được nắm lấy tay Lục Thời Sơ: “Phải thật nhanh, trong vòng chín ngày.”
Ánh mắt Lục Thời Sơ rơi xuống bàn tay nhỏ bé trên mu bàn tay mình, trong ánh mắt chợt lóe lên ý cười, anh ta cũng không thu tay về, mà là gật đầu: “Anh sẽ giúp em hỏi.”
Tô Ánh Nguyệt không khỏi hơi nghẹn ngào: “Cám ơn anh, anh Thời Sơ.”
Mắt Lục Thời Sơ mang ý cười lại sờ đầu cô, không nói thêm gì nữa.
“Em còn có việc phải đi trước.” Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một chút còn nói: “Bạn anh nếu trả lời anh, nhất định phải liên lạc với em, em thật sự phải đi trước rồi.”
“Đi thôi, anh tiễn em.”
Lục Thời Sơ nghiêng người sang đứng một bên, tỏ ý Tô Ánh Nguyệt đi phía trước, thân hình anh ta cao to, so với Trần Minh Tân không thấp hơn bao nhiêu, lại mặc áo khoác dài màu trắng, nhìn trông ung dung lại thoải mái.
Anh ta đưa Tô Ánh Nguyệt đến cửa bệnh viện, nhìn cô lên xe rời đi, mới xoay người trở vào bệnh viện.
Vốn anh ta định trở lại phòng làm việc, như là nghĩ tới gì đó, bước chân dừng lại, quẹo qua khúc cua, đi về hướng phòng bệnh của Lâm Tố Nghi.
“Bác sĩ Lục.”
Lâm Tố Nghi vốn đang bất lực ngồi trên giường bệnh, vừa thấy Lục Thời Sơ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.
Đến khi Lục Thời Sơ đến gần, cô ta hỏi: “Bà Trần đã đi rồi?”
Lục Thời Sơ cười ôn nhu, ngồi xuống bên giường bệnh, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú Lâm Tố Nghi: “Ừ, cô ấy mới vừa đi, tôi đi ngang qua chỗ này, thuận tiện tới nhìn cô chút.”
“Là như vậy à…”
Thấy Lâm Tố Nghi đang mình nhìn chăm chú, trên mặt cũng đỏ lên, đáy mắt Lục Thời Sơ lóe lên một tia sáng, giống như lơ đãng hỏi: “Ánh Nguyệt đến tìm cô làm gì thế?”
Nghe thấy anh ta hỏi người phụ nữ khác, trên mặt Lâm Tố Nghi thu lại vẻ thẹn thùng: “Anh nói bà Trần sao? Cô ấy... Chính là tới hỏi tôi có liên lạc với anh tôi hay không.”
“Anh cô?” Vẻ mặt Lục Thời Sơ không hiểu.
“Ách... Chính là...” Cô ta cũng không thể nói anh mình có thể là người của xã hội đen, như vậy bác sĩ Lục chắc chắn sẽ không đối xử ôn hòa với cô nữa, dù sao bác sĩ Lục thoạt nhìn là một người rất đứng đắn.
Lâm Tố Nghi cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt Lục Thời Sơ, nhỏ giọng nói: “Ừ, anh tôi cũng là bạn bè với đám anh Trần…”
“Ra là vậy, tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi về phòng làm việc trước.”
Nghe thấy lời của Lục Thời Sơ, lúc này Lâm Tố Nghi mới ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh ta, nhưng vừa vặn bắt gặp đôi mắt cười của Lục Thời Sơ, sắc mặt cô đỏ lên, lại đột nhiên cúi thấp đầu xuống.
Đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Lục Thời Sơ dần dần thu lại, đáy mắt hiện ra một tia hứng thú, khí chất cả người anh ta trong nháy mắt hơi thay đổi, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
K7LU73?
Ngay sau đó, anh ta lại khôi phục vẻ mặt bình thường, sải bước đi về phía phòng làm việc.
Đi ngang qua y tá và bác sĩ, không ngừng vang lên tiếng chào hỏi anh, anh đều đáp lại từng người.
Cho đến khi trở lại phòng làm việc, anh ngồi vào phía sau bàn làm việc, lấy điện thoại ra, ở trên màn hình nhẹ lướt mấy cái, bắt đầu đánh chữ trên điện thoại, nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng sâu.