Tô Ánh Nguyệt nhìn tin nhắn rồi cười.
Chí ít cũng nên trả lời một câu “Vợ ngoan” hay nói vài câu quan tâm chứ.
Kết quả anh chỉ lạnh lùng nhắn lại ba chữ “Nghỉ ngơi đi”.
Nếu là trước kia, nói không chừng cô còn trách Trần Minh Tân không lãng mạn.
Nhưng bây giờ cô hiểu, Trần Minh Tân chính là người như thế.
Lời dỗ ngon dỗ ngọt nghiêm chỉnh trước nay anh không bao giờ nói, có lúc một câu nói vô ý thôi lại có thể chuẩn xác đâm trúng tim cô.
Tô Ánh Nguyệt uống cốc nước đường đỏ ấm, ý nghĩ ngọt ngào ấy ngọt tận tới đáy lòng.
Buổi chiều cô còn phải tới Phong thị, uống xong cốc nước đường đỏ rồi đặt đồng hồ báo thức, cô ôm túi ngủ nước ấm chìm vào giấc ngủ.
Dường như thật sự dễ chịu hơn nhiều…
…
Giấc ngủ này, Tô Ánh Nguyệt ngủ rất ngon.
Báo thức vừa vang lên cô đã tỉnh lại.
Cô xuống giường tới bên cửa sổ, phát hiện bên ngoài đã mưa to xối xả.
Trước khi cô ngủ hình như vẫn còn trời quang mây tạnh, sao đột nhiên lại mưa chứ?
Có điều mưa mùa hạ đều thế này, từng cơn từng cơn, một lát là ngừng, tối nay cô còn phải về thành phố Vân Châu, thời tiết này không biết liệu có vấn đề không?!
Nhất định không được có vấn đề.
Tô Ánh Nguyệt rửa mặt xong thì nhanh chóng ăn cơm rồi lại tới công ty.
Vì lời nói sáng nay của cô nên cuộc họp buổi chiều diễn ra rất thuận lợi.
Mặc dù những quản trị khác trong công ty đều ưa sĩ diện nhưng thân phận của Tô Ánh Nguyệt đã bày ra đó, dù sao cô cũng là người nhà họ Phong, lại là cổ đông lớn nhất, quyền lực trong tay cô là lớn nhất, những người khác dù không phục thì cũng biết đạo lý quan mới đến đốt ba đống lửa.
Mà mỗi người họ đều không trong sạch lắm, Tô Ánh Nguyệt lại là người trẻ tuổi, không có tình cảm gì với họ, nếu thật sự ép cô còn phải lo lắng liệu cô có trực tiếp vạch mặt hay không.
Tô Ánh Nguyệt hơi lơ đãng trong cuộc họp, thi thoảng cô lại nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cô lấy điện thoại ra nhìn thấy mấy tin tức trên thanh thông báo, đã có vài chuyến bay vì cơn mưa lớn mà bị hủy bỏ.
Lòng cô thoáng trầm xuống.
Cô vội vàng tìm kiếm chuyến bay tới thành phố Vân Châu, kết quả cũng là đã hủy.
Cô không quan tâm các quản trị viên khác còn chưa đi đã đứng lên ra ngoài.
“Giúp tôi liên lạc với phi công, hỏi xem bây giờ máy bay có thể cất cánh được không, tôi muốn về thành phố Vân Châu.” Cô vừa dặn dò vệ sĩ vừa vội vàng ra ngoài.
Đi tới cửa lớn Phong thị, nhìn màn mưa và sương mù trước mặt, Tô Ánh Nguyệt biết hôm nay thật sự không về được rồi.
Cô nghĩ tới sáng nay ở cửa lớn biệt thự, Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời, khi ấy anh hẳn đã xem dự báo thời tiết và biết sẽ có mưa lớn.
Cô thở dài một hơi, đợi tài xế lái xe tới rồi vào xe dưới sự che chở của vệ sĩ.
Phi công gọi lại cho cô rất nhanh, nói rằng máy bay không thể cất cánh.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt đã nghĩ tới tình huống này trước nhưng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.
Nhìn ra ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, Tô Ánh Nguyệt nhớ tới nhà hàng Trần Minh Tân đã dẫn cô tới lần trước khi đến Cảnh thành, vì thế lại quay đầu nói với tài xế: “Tới Cửu Hoa Hiên.”
…
Xe hơi dừng trước cửa lớn của Cửu Hoa Hiên.
Cô mở cửa xuống xe, có người gác cửa che ô tới đón, nhưng vì mưa quá lớn nên bắp chân và giày cao gót của cô vẫn bị hắt ướt.
Gió thổi qua, cô cảm nhận được một làn gió lạnh thấm vào người.
Vào cửa hàng cô nói tên Trần Minh Tân, vì cô biết nếu nói tên mình thì không thể đặt được bàn.
Tên Trần Minh Tân quả nhiên là giấy thông hành, thuận lợi giúp cô đặt được bàn.
Cô vẫn muốn ngồi vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh.
Trong lúc chờ đồ ăn, cô nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy không hứng thú lắm.
Cô gọi cho Trần Minh Tân, anh cũng không nghe, cô chỉ đành gửi tin nhắn cho anh nói rằng mình đang ăn cơm ở Cửu Hoa Hiên sau đó lại chụp hình gửi cho Trần Minh Tân.
Mãi tới khi thức ăn đã lên, cô cũng không đợi được điện thoại của Trần Minh Tân.
Không đợi được điện thoại của Trần Minh Tân, lòng cô càng thấy lo lắng, có chút ăn không ngon.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bà Trần?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu thì thấy Bùi Dục Ngôn đứng trước bàn ăn, đáy mắt anh ta mang theo vẻ ngạc nhiên.
Tô Ánh Nguyệt vội buông đũa trong tay xuống rồi đứng lên: “Anh Bùi?”
Bùi Dục Ngôn quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, dò hỏi: “Bà Trần tới ăn tối một mình sao?”
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt không có hảo cảm với Bùi Dục Ngôn nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Đúng thế.”
“Vậy bà Trần không ngại tôi ngồi cùng bàn với cô chứ.” Bùi Dục Ngôn nói lời trần thuật, vì anh ta nói xong thì đã ngồi xuống đối diện cô.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Cảnh thành là thủ đô của nước Z, nhà họ Bùi dưới chân Cảnh thành rất có tiếng tăm, Cửu Hoa Hiên dù rất khó đặt chỗ nhưng cũng không thể làm khó được Bùi Dục Ngôn.
Tô Ánh Nguyệt biết lời này của Bùi Dục Ngôn chỉ đơn thuần là một cái cớ nhưng cô lại không thể từ chối.
Cảm giác này giống như khi còn đi học, mình mua táo để trong ký túc, một người lạ đi vào tiện tay cầm lên, cắn một miếng sau đó mới nói với cô: “Cô không để ý chứ?”
Nói thật cô thật sự rất để ý.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt hơi sợ, thân phận của Bùi Dục Ngôn thật sự rất lớn, cô sợ đắc tội anh ta sẽ mang lại phiền phức cho Trần Minh Tân.
Sau khi Bùi Dục Ngôn ngồi xuống có nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới đưa cho anh ta.
Anh ta vừa lật thực đơn vừa tự như quen thuộc nói với Tô Ánh Nguyệt: “Sao bà Trần lại ở Cảnh thành vậy?”
Ngữ khí Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt: “Xử lý một chút công sự.”
Động tác Bùi Dục Ngôn dừng lại, ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, khi cô cho rằng anh ta muốn hỏi cô xử lý công sự gì thì Bùi Dục Ngôn lại nói: “Bà Trần chịu ảnh hưởng của ông Trần sao? Vợ chồng hai người đối xử với người khác dường như đều rất lạnh nhạt.”
Đó chẳng phải là nói nhảm sao? Cô và Bùi Dục Ngôn không quen thân, lẽ nào còn bắt cô phải nghiêm mặt, nhiệt tình?
Hơn nữa cô luôn cảm thấy mục đích của Bùi Dục Ngôn không tốt, thân phận anh ta lớn, muốn điều tra Lý Yến Nam thì tìm nhân viên liên quan phối hợp là chuyện rất bình thường, nếu anh ta muốn tìm Trần Minh Tân để phối hợp thì phải nói tới điều kiện không công bằng.
Điều này cũng không phải không thể.
Lúc này cô đã không khống chế được địch ý với Bùi Dục Ngôn .
Tô Ánh Nguyệt rũ mắt xuống, dùng giọng nói còn lạnh nhạt hơn vừa nãy, nhẫn nại nói: “Xin lỗi, vì hôm nay tôi bận rộn cả ngày vừa mệt vừa đói.”
Tiếng “xin lỗi” này dường như mang theo ý châm chọc, cô thầm nghĩ lần này Bùi Dục Ngôn cũng nên biết điều rồi chứ.
Kết quả Bùi Dục Ngôn lại nói: “Bà Trần thật khác với những người phụ nữ khác, giá trị con người của chồng mấy chục nghìn tỷ mà cô lại không phụ thuộc vào anh ấy, điều này rất đặc biệt.”
Đặc biệt mẹ anh!
Tô Ánh Nguyệt nuốt lại câu này vào họng rồi nói: “Lời này của anh Bùi khiến tôi ngại ngùng, tôi đang định ở nhà làm một người vợ toàn chức đây.”