Trong chớp mắt khi cô vừa tỉnh táo liền giơ tay ôm lấy cổ Phan Viết Huy, giọng nói nũng nịu: "Cậu Phan..."
Phan Viết Huy vừa nghe được giọng nói mềm mỏng này của cô thì cơ thể cũng run rẩy, một tay thò tới bóp mạnh vào ngực cô: "Cuối cùng cũng chịu hết nổi rồi à! Giả vờ làm đàn bà trong sạch gì chứ..."
Phan Viết Huy nói xong liền cúi người xuống muốn hôn cô...
Nhưng khi môi của anh ta còn cách môi Tô Ánh Nguyệt có hai centimet thì đột nhiên hét thảm một tiếng: "A!"
Tô Ánh Nguyệt cố gắng chống tay ngồi dậy, nhìn Phan Viết Huy lăn lộn trên trên mặt đất, cô ghét bỏ lắc bàn tay trước đó nắm lấy vị trí buồn nôn trên người Phan Viết Huy.
Khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tàn khốc: "Hôm nay tôi lại để cho anh chết ở đây đi!"
Tô Ánh Nguyệt xé mảnh vải trên đỉnh đầu, nhẫn tâm thò ngón tay vào sát vết thương, sau đó cào mạnh vài cái, máu lại theo tóc chảy xuống.
Rất đau, nhưng cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Cô dám..." Cơn đau của Phan Viết Huy còn chưa dịu bớt.
Tô Ánh Nguyệt căn bản không quan tâm anh ta nói gì, kéo cái đèn đầu giường và đập thẳng vào trên người anh ta, sau đó là tới chai rượu vang anh ta đã uống trước đó...
Cô lấy tất cả những có thể cầm lên được để đập xuống trên người Phan Viết Huy, giống như không biết mệt mỏi vậy.
Đợi đến cuối cùng cô kiệt sức thì Phan Viết Huy đã bị chôn ở trong một đống đồ vật linh tinh.
Tô Ánh Nguyệt chống tay vào tường và lần tới trước cửa. Cô mới vừa vặn khóa cửa ra, đã nghe phía ngoài truyền đến những tiếng cười thô bỉ.
Thủ hạ của Phan Viết Huy còn đang gác ở ngoài cửa, cô không có cách nào ra ngoài được.
Cô lặng lẽ khóa cửa lại.
Đúng rồi, cô có thể báo cảnh sát. Cô đào Phan Viết Huy ra, tìm được điện thoại di động của anh ta, nhưng mới ấn được số "1", cô đã đột nhiên ngừng lại.
Báo cảnh sát mà có tác dụng thì Phan Viết Huy đã không trắng trợn bắt cô qua như vậy.
Vết thương trên đầu vẫn đang chảy máu, cảm giác khô nóng trên người dường như cũng theo máu trút ra ngoài, cô đột nhiên bình tĩnh lại.
Cô cầm điện thoại, không chú ý tới Phan Viết Huy phía sau đã chậm rãi bò dậy.
"Đồ đê tiện!"
Khi Phan Viết Huy nhào tới, cô hoàn toàn không đề phòng nên điện thoại bị hất văng ra ngoài, đầu bị đập mạnh xuống đất.
Hai mắt Phan Viết Huy đỏ ngầu, nảy ra ý định ác độc đi tới xé quần áo của cô: "Tô Ánh Nguyệt, hôm nay ông mày không giết chết mày, tao không phải họ Phan nữa..."
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng hiện lên chút sợ hãi, tay đấm chân đá cũng không có tác dụng.
Hai tay cô bị anh ta nắm chặt, anh ta ngồi ở trên đùi cô khiến cô hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể mặc cho anh ta xâu xé.
Tô Ánh Nguyệt nghiêm mặt, trừng mắt nhìn anh ta: "Anh dám động vào tôi, tôi dám giết anh đấy!"
"Giết được sao?" Phan Viết Huy không xé được quần jean của cô thì cởi cúc và kéo khóa xuống.
Cả người Tô Ánh Nguyệt cứng đờ như tảng đá, trơ mắt nhìn Phan Viết Huy giơ tay cởi dây lưng của bản thân anh ta.
Cô muốn lùi lại nhưng không được, trong tầm mắt đều là gương mặt dữ tợn của Phan Viết Huy, dường như đang nói cho cô biết, cô không thể trốn thoát được.
"A!"
"Rầm!"
Theo tiếng hét chói tai đầy khiếp sợ của Tô Ánh Nguyệt là tiếng cánh cửa bị phá ra.
Phan Viết Huy đang chuẩn bị tấn công chợt sửng sốt, nhìn về phía trước cửa theo phản xạ.
Thấy tình cảnh trong phòng, mặt Trần Minh Tân vốn đã đen lập tức trở nên vô cùng thâm trầm, đi tới đạp mạnh Phan Viết Huy ra.
Phan Viết Huy che phần thắt lưng đã bị mình tháo ra hơn nửa, sắc mặt choáng váng mơ hồ: "Sao anh tới được? Người của tôi đâu?"
"Tôi sẽ đưa anh đi gặp bọn họ."
Trần Minh Tân nói xong liền móc ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Phan Viết Huy.
"Pằng!"
Tiếng súng vang vọng khắp cả gian phòng.