Hơn nữa, ngay lúc đó trong người Trần Minh Tâm cảm thấy không ổn, nên mới tương kế tựu kế, mang Vân Tiên Tiên ra làm cái cớ chọc tức Tô Ánh Nguyệt, thêm vào đó là sự thất vọng của anh, thành công thúc đẩy màn kịch hậu ly hôn.
Suy nghĩ của Trần Minh Tân luôn cặn kẽ thấu đáo làm Tô Ánh Nguyệt không có cách nào đoán ra.
Những chuyện như thế này, nếu anh không nói, cho dù Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ nát óc cũng không thể nào mò ra được từng chân tơ kẽ tóc của nó.
Nghĩ đến điều này, Tô Ánh Nguyệt vừa bực bội vừa đau lòng.
“Ừm”
Trần Minh Tần cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Trần Mộc Tây tò mò ngẩng đầu lên nhìn Tô Ánh Nguyệt, có lẽ là cảm thấy tâm tình của cô thay đổi, liền giơ tay xoa xoa mặt cô, cất giọng non nớt gọi: “Mẹ..”
Hành động này dường như đã phần nào an ủi cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm động, liền ôm chặt lấy Trần Mộc Tây, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó nở nụ cười.
Đúng lúc đó, ô tô cũng dừng lại trước của căn biệt thự.
Vừa rồi Tô Ánh Nguyệt mải suy nghĩ một số chuyện nên không chú ý khung cảnh xung quanh, giờ cô mới nhận ra chỗ này có chút quen thuộc.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nói với Trần Minh Tân: “Đây là khu biệt thự Quan Viễn?”
Trần Minh Tân vẫn trả lời ngắn gọn như cũ: “Đúng vậy”
Cô cảm thấy chỗ này rất quen, vì trước kia căn biệt thự cũ của nhà cô và nhà Lục Thời Sơ cũng ở khu này.
Sau đó, Trần Minh Tân dắt Trần Mộc Tây xuống xe, đứng ở phía trước đợi Tô Ánh Nguyệt.
Tài xế cùng với vệ sĩ đứng ở bên ngoài đợi như cũ, còn anh dẫn theo Tô Ánh Nguyệt với Trần Mộc Tây đi vào bên trong.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh in dấu vân tay, sau đó đi theo anh vào bên trong phòng thí nghiệm của Mạc Tây Du.
Lúc Tô Ánh Nguyệt bước vào liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhìn phía bên ngoài, căn biệt thự này không khác gì so với những ngôi nhà bình thường khác, vậy mà bên trong lại khác thường. Thật không ngờ phòng thí nghiệm của Mạc Tây Du lại nằm ở một chỗ như vậy.
Mặc dù không hiểu gì lắm nhưng Tô Ánh Nguyệt có thể đoán ra được những dụng cụ thiết bị tiên tiến trong căn phòng này đều vô cùng đắt đỏ.
“Hai người đến rồi”
Hiện giờ, Mạc Tây Du đang mặc áo blouse trắng từ trong phòng bước ra, trên mặt vẫn giữ nguyên được vẻ cẩn thận tỉ mỉ như cũ.
“Hai người ngồi xuống đi, sau khi khử trùng xong thì có thể bắt đầu rồi”. Dứt lời, Mạc Tây Du liền tiến hành khử trùng bằng dung dịch.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay Trần Mộc Tây, lúc cô cúi đầu xuống, Trần Mộc Tây đang ôm chặt lấy đùi cô, vội vàng trốn phía sau lưng cô.
Trần Mộc Tây đang sợ hãi.
Cô không kiềm lòng được, cất tiếng gọi Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, cũng chú ý đến sự khác thường của Trần Mộc Tây, anh đưa tay ra bế Trần Mộc Tây lên.
Trần Mộc Tây nằm trong lòng Trần Minh Tân liền ôm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông, bé bị những dụng cụ lạnh lẽo cùng bầu không khí yên tĩnh nghiêm túc trong phòng thí nghiệm dọa cho sợ mất rồi.
Trần Minh Tân nhẹ nhàng an ủi bé: “Đừng sợ, chỉ là xét nghiệm thôi mà, rất nhanh thôi”
“Có thể bắt đầu được rồi”. Ở phía bên kia, Mạc Tây Du đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Trong suốt quá trình tiến hành, Trần Mộc Tây không chịu hợp tác, còn khóc một trận rất to.
Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Mộc Tây bé nhỏ nằm bên kia khóc lóc, trong lòng đau nhói như bị kim chích.
Nhưng cô cũng biết rằng, đây có đáng là gì chứ, quan trọng là kết quả xét nghiệm.
Mất một buổi chiều Trần Mộc Tây mới xét nghiệm xong.
Mạc Tây Du vừa tháo găng tay vừa nói: “Khi nào có kết quả, tôi sẽ đem đến vịnh Vân Thượng”
Trần Minh Tân gật đầu, sau đó bế Trần Mộc Tây bước ra ngoài.
Đúng lúc này, Tô Ánh Nguyệt kéo Trần Minh Tân lại: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, anh cũng kiểm tra một chút xem sao”
Trần Minh Tân hơi sững người, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Chả có gì cần kiểm tra hết, chỉ là ốm vặt thôi ấy mà”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Dù sao cũng tiện mà, có phải chuyện gì to tát đâu”
Cô cảm giác vẻ mặt bản thân mình lúc này vô cùng kiên quyết, thậm chí còn có chút sắc bén.
Trần Minh Tân nhìn cô một lúc, nói: “Không còn sớm nữa, Mộc Tây cũng mệt rồi, về nhà trước đã. Có gì hôm khác lại tới”
Tô Ánh Nguyệt mặc kệ anh đang nói gì, trực tiếp đi đến trước mặt Mạc Tây Du: “Anh Mạc, phiền anh tiến hành kiểm tra tổng quát cho Trần Minh Tân giúp tôi”
Mạc Tây Du hiểu rất rõ mục đích của Tô Ánh Nguyệt, nhưng không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân.
Bầu không khí có chút bế tắc.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt vô cùng kiên định, Mạc Tây Du thì đang chờ Trần Minh Tân mở miệng nói gì đó, mà Trần Minh Tân lại giằng tay Tô Ánh Nguyệt ra: “Về nhà thôi”
Thái độ của anh rất rõ ràng, đã đến nước này rồi, anh cũng không chịu nói.
Đúng thật là cứng đầu đến hết thuốc chữa.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến những chuyện anh đã làm, vừa tức vừa đau lòng, nhưng suy cho cùng, cô cũng không nỡ lòng nào ép buộc anh.
Cô mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.
Trần Minh Tân ngoảnh đầu nhìn Mạc Tây Du, chắc chắn là Mạc Tây Du đã nói gì đó. Không thì tại sao Tô Ánh Nguyệt mất một thời gian dài cũng không thể nào tra ra chuyện đó, giờ lại bắt anh phải làm xét nghiệm.
“Anh Bùi đã đến tìm tôi, tôi nghĩ chị nhà và anh Bùi đã liên lạc với nhau. Họ là người thân thiết bên cạnh anh, anh muốn bọn họ sống thật tốt, tất nhiên bọn họ cũng hy vọng anh sẽ như vậy. Hoặc cũng có thể là anh cảm thấy cách anh làm đều vì muốn tốt cho họ nhưng đối với họ thì lại không phải như thế. Tôi sẽ không nói chuyện của anh cho họ biết, anh nên tự mình nói cho họ thì hơn”
Hiếm khi Mạc Tây Du mở miệng nói nhiều như vậy. Dứt lời, anh ta xoay người, không biết từ chỗ nào lấy ra một hộp thuốc: “Hiện tại sẽ đổi sang loại này, cẩn thận tác dụng phụ”
Đối với tình trạng của Trần Minh Tân, anh ta có chút bất lực.
Nếu như lần này không nghiên cứu ra được loại thuốc có hiệu quả, anh ta đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng kia vậy.
Suốt cả quãng đường về nhà, Trần Mộc Tây ngủ, còn hai người đều không nói một câu nào.
Khi về đến nhà, Tô Ánh Nguyệt đánh thức Trần Mộc Tây dậy ăn cơm, sau đó lại dỗ bé ngủ. Lúc này, Trần Minh Tân mới đẩy cửa bước vào.
Khoảng thời gian vừa rồi, Trần Minh Tân gầy đi một chút, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, dường như tinh thần vẫn khá ổn, đến mức Tô Ánh Nguyệt tự hỏi bản thân có phải đã nghĩ nhiều quá rồi không, Trần Minh Tân vốn không mắc bệnh gì hết.
Cô xoay người định đi vào phòng tắm, Trần Minh Tân đột nhiên bước nhanh đến ôm chặt lấy cô thủ thỉ: “Vợ à”
Bình thường anh toàn gọi tên cô, chỉ khi nào ở trên giường ân ái mới nhẹ nhàng dỗ dành gọi “vợ” hay mấy biệt danh khác.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt vô thức run lên.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn, Trần Minh Tân liền nói: “Sức khỏe của anh không có vấn đề gì hết, lúc trước ra ngoài xử lý công việc không cẩn thận bị người ta hạ thuốc... Mạc Tây Du đang nghiên cứu thuốc điều trị rồi. Cậu ta rất có năng lực, anh tin là cậu ta có thể nghiên cứu thành công, rồi sẽ ổn cả thôi. Thế nên anh mới không nói cho em”
Dù ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng điềm đạm nhưng lại không thể nào khiến Tô Ánh Nguyệt tin rằng mọi chuyện lại đơn giản như vậy.