Trần Minh Tân quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, bất mãn trên mặt giảm đi một ít, lập tức lạnh lùng mở miệng :''Anh muốn đuổi Bùi Chính Thành đi.''
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cười hỏi anh: ''Là vì anh ta có thể chọc cho Mộc Tây cười ư? Cho nên anh ghen tị rồi.''
Nửa câu sau Tô Ánh Nguyệt dùng là câu khẳng định.
Sắc mặt Trần Minh Tân trầm xuống, nét mặt khó chịu: ''Anh mà ghen tị ư?''
Tô Ánh Nguyệt biết nghe lời phải lắc đầu: ''Anh không, là em ghen.''
Không thừa nhận thì sao chứ? Dù sao thì cô biết Trần Minh Tân đang ghen tị là được rồi.
Trần Minh Tân nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt đen lại, xoay người đi vào phòng.
Chỉ là, bóng lưng bỏ đi của anh nhìn qua giống như phát ra oán khí.
Cô lại quay đầu nhìn Bùi Chính Thành một cái, đúng là, chẳng trách người ta nói đàn ông đều là những đứa trẻ.
Bùi Chính Thành thích Lâm Mộc Tây, nên muốn ở lại thêm một lát, điều này hợp với ý của cô, bởi vì cô cũng đang không có cơ hội nói chuyện với Bùi Chính Thành.
....
Tuổi Lâm Mộc Tây còn nhỏ, lái ô tô vài vòng đã mệt không muốn động.
Tô Ánh Nguyệt đưa thằng bé đi lau mồ hôi rồi ăn hoa quả.
Bùi Chính Thành cũng đi theo sau, tiện tay cầm một miếng hoa quả nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: ''Chắc là nhiều năm không chơi ô tô đồ chơi nên hiện tại tôi cảm thấy vô cùng hứng thú.''
Anh ta nói xong quay đầu lại chớp mắt với Lâm Mộc Tây: ''Mộc Tây, cháu nói có phải không, chơi ô tô đồ chơi rất vui!''
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mộc Tây còn lưu lại một vệt đỏ sau khi vận động, thẳng bé giơ tay đưa miếng hoa quả cho Bùi Chính Thành: ''Cú cú.''
Từ tối hôm qua đến giờ Bùi Chính Thành đã sửa cho Lâm Mộc Tây cách gọi đúng của từ ''chú'', cuối cùng đều phải tuyên bổ thất bại nên Bùi Chính Thành mới lựa chọn cách tiếp nhận thực tế anh là ''Cú.''
Bùi Chính Thành há miệng ăn luôn miếng hoa quả trên tay Lâm Mộc Tây, sau đó lại đút cho thằng bé một miếng: ''Mộc Tây cũng ăn nào, nào, há miệng, a...''
''A...''
Lâm Mộc Tây quả nhiên ngoan ngoãn há miệng ăn.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy giờ cô cũng có chút ghen tị.
Lâm Mộc Tây ăn xong hoa quả liền đi xem hoạt hình.
Bùi Chính Thành cũng không đi theo ngay, giọng nói của anh đột nhiên phiền muộn: ''Tôi xấp xỉ Trần Minh Tân, tôi chỉ nhỏ hơn anh ta vài tuổi, giờ anh ta đã kết hôn còn có con nữa, tôi thì vẫn còn là một kẻ độc thân.''
Tô Ánh Nguyệt nghe xong lời của anh, trong lòng giật mình: ''Anh chưa theo đuổi được An Hạ ư?''
Những lời này của Tô Ánh Nguyệt như đáng trúng tim đen của Bùi Chính Thành.
''Ách...''
Anh không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại nói trắng ra như vậy.
Tuy anh có suy nghĩ muốn nhờ Tô Ánh Nguyệt giúp mình, nhưng Tô Ánh Nguyệt nói thẳng như vậy anh vẫn còn cảm thấy băn khoăn.
''Không phải trước kia anh rất có bản lĩnh tán gái à? Một cô An Hạ mà lại không trị được ư?''
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống đối diện anh ta, giọng điệu như vui sướng khi người gặp họa.
''Chị dâu à, tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cô có thể đừng chế nhạo tôi nữa được không!'' Bùi Chính Thành cào cào tóc.
Vốn dĩ trông Bùi Chính Thành giống thiếu gia nhà giàu mang theo chút vẻ vô lại, bộ dáng bực bội cào tóc trông có chút buồn cười.
Tô Ánh Nguyệt an ủi anh: ''Đó là chuyện của hai người, có thể ở bên nhau thì chắc chắn sẽ ở bên nhau, bây giờ chưa được thì khẳng định là có lí do, đừng sốt ruột, là của anh, không chạy nổi đâu.''
Bùi Chính Thành thở dài: ''Cũng có lý.''
Tô Ánh Nguyệt chăm chú nhìn Bùi Chính Thành vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Bùi Chính thành vẫn đang phiền muộn chuyện An Hạ, vậy có thể nói rõ là anh ta không biết trên người Trần Minh Tân xảy ra chuyện gì, hoặc là chuyện đó cũng không đến nỗi nghiêm trọng.
Nhưng dựa theo một loạt chuyện đã xảy ra, giả thiết này không đúng.
Nam Sơn, Bùi Chính Thành đều không biết có chuyện gì xảy ra với Trần Minh Tâm.
Người sống nội tâm như Trần Minh Tân, có chuyện muốn che giấu tất cả mọi người thì chắc chắn không thể nào là chuyện nhỏ.
Gần đây cô đều chú ý tin tức, cũng không thấy có tin tức gì liên quan đến tập đoàn LK, còn về nước J, về Grissy...cũng không có tin tức gì về Trần Minh Tân cả.
Cũng có thể nói, vấn đề nằm ở trên người Trần Minh Tân.
Nghĩ đến đấy Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi: ''Đừng hâm mộ tôi với Trần Minh Tân, anh có biết tính cách của anh ấy tệ thế nào không, lần trước còn đòi li hôn với tôi đấy, còn ép tôi kí vào thỏa thuận li hôn nữa.''
Bùi Chính Thành không chú ý hình tượng, liếc mắt xem thường: ''Đừng có đùa tôi, anh ta thương cô như vậy, đến bản thân còn không nỡ đụng một cái, còn ép cô li hôn, là cô suy tưởng ra đấy à?''
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, thành thật đáp: ''Anh cảm thấy tôi rảnh quá không có gì nên nghĩ ra ư?''
Bùi Chính Thành nghe cô nói xong sắc mắt trong phút chốc liền thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt đã biết từ sớm, tuy vẻ ngoài của Bùi Chính Thành nhìn qua giống công tử nhà giàu bất cần đời, nhưng anh ta cực kỳ thông minh.
Anh ta lẩm bẩm, sắc mặt khó coi: ''Năm đó bọn tôi ở Châu Âu, anh ta ra khỏi cuộc họp, chúng tôi chuẩn bị đi ăn cơm thì bị phần tử khủng bố tập kích, anh ta không nói một lời xông ra làm bia ngắm...để cơ hội chạy trốn lại cho tôi...''
Tuy Trần Minh Tân có nói vài chuyện từng trải qua cùng Bùi Chính Thành với cô, nhưng lại không nói như chuyện này.
Nghe những việc này từ miệng Bùi Chính Thành, trong lòng cô vô cùng chấn động.
Cô biết Bùi Chính Thành nói cho cô những chuyện này là muốn cho cô biết, Trần Minh Tân không phải người bình thường, càng không phải người thay đổi thất thường gì đó.
Tất nhiên cô biết người đàn ông cô yêu là người đàn ông có trách nhiệm, có khí khách.
''Tôi biết mặc dù ngoài miệng không nói nhưng vẫn rất quan tâm đến chúng tôi, lúc đó anh ấy một lòng muốn li hôn với tôi, lời khó nghe đều nói ra, thậm chí anh ấy còn nói là để tôi không nghĩ về tài sản của anh ấy.''
Người hiểu rõ Trần Minh Tân, sẽ cảm thấy hành vi này của anh dị thường.
Bùi Chính Thành mở to mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, lúc này anh đã hiểu ý của cô.
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi cất tiếng nói: ''Anh ấy giấu tất cả chúng ta, anh, tôi, vả cả Nam Sơn.''
''Nhưng sao hai người lại làm hòa thế?'' Bùi Chính Thành hỏi cô.
''Nói ra rất dài, nhưng tôi biết cho dù tôi với anh ấy quay lại với nhau rồi thì anh ấy vẫn giấu kĩ chuyện kia.'' Cô từng nghi ngờ bản thân mình nghĩ nhiều, anh bằng lòng hòa hảo với mình, có lẽ là vì anh đã giải quyết xong chuyện anh hao tổn tâm tư để giấu cô.
Bùi Chính Thành hỏi cô: ''Anh ta có chỗ nào khác thường không?''
''Tôi cảm thấy chỗ nào cũng khác thường.'' Cô quả thực cảm thấy như thế.
''Đi tìm Mạc Tây Du, nếu như thân thể Minh Tân có chuyện gì thì chắc chắn Mạc Tây Du biết.'' Bùi Chính Thành nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta cầm theo áo khoác ngoài rồi lại xoay người nói với Tô Ánh Nguyệt: ''Tôi đi tìm Mạc Tây Du, chút nữa liên lạc lại.''
Nói xong anh ta nhanh chóng rời khỏi.
Trước đó Tô Ánh Nguyệt cũng nghĩ tới chuyện đi tìm Mạc Tây Du, nhưng cô cảm thấy nên xác nhận lại với Bùi Chính Thành một chút, cho nên mới chưa đi.
Bây giờ để Bùi Chính Thành ra mặt chắc là không có vấn đề gì.