Trước khi tìm thấy Lâm Mộc Tây, Trần Minh Tân cũng đã từng nhìn ảnh chụp của Lâm Mộc Tây, thật ra thì dáng dấp rất giống với anh.
Loại cảm giác này có chút kỳ diệu.
Con trai có mối quan hệ máu mủ với mình, nhưng mà nếu như Lâm Mộc Tây có quan hệ máu mủ với Tô Ánh Nguyệt...
Tóm lại còn phải chờ có kết quả giám định rồi lại nói tiếp.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng ở cách đó không xa nhìn cô, thần sắc trên mặt ngưng đọng lại, tiếp theo vẫy vẫy tay với anh: “Đứng đó làm gì vậy, đến đây đi.”
Trần Minh Tân chần chờ một chút mới sải chân đi qua.
Đợi đến lúc Trần Minh Tân tới gần thì Tô Ánh Nguyệt liền thẳng tay nhét Lâm Mộc Tây vào trong ngực của anh: “Nhìn thằng nhóc này nhỏ như vậy mà lại nặng thế, chân của em hơi tê rồi, anh ôm đi.”
Trần Minh Tân liền giật mình trong chớp mắt, chờ phản ứng lại thì trong ngực đã có nhiều thêm một cục mềm mềm.
Cả người anh cứng ngắc ôm Lâm Mộc Tây, lúc rủ mắt xuống nhìn Lâm Mộc Tây, phát hiện Lâm Mộc Tây cũng đang nhìn anh.
Hai người đều có một đôi mắt màu đen nhánh đẹp đẽ, mắt to trừng mắt nhỏ, thần sắc hai người cũng có chút ngượng ngịu.
Vẻ mặt và tay của Trần Minh Tân cũng cứng ngắc như nhau, anh giương mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, trên gương mặt vẫn luôn tỉnh táo hiếm thấy xuất hiện mấy phần luống cuống, dường như đang cầu cứu Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt chỉ mỉm cười, vẫn cứ không mở miệng nói chuyện.
Ngược lại là Lâm Mộc Tây cứ nhìn Trần Minh Tân một hồi lâu, đột nhiên duỗi tay ra, đầu ngón tay muốn chạm vào mắt của Trần Minh Tân. Trần Minh Tân hay phản xạ có điều kiện nháy mắt một cái, Lâm Mộc Tây lại rụt đầu ngón tay trở về, nhỏ giọng nói: “Lông lông...”
Trần Minh Tân đột nhiên lại nghe rõ, Lâm Mộc Tây chính là đang nói lông mi của anh.
Trẻ con nhìn cái gì cũng cảm thấy thú vị, thấy lông mi dài dài của Trần Minh Tân cũng cảm thấy tò mò, liền muốn đưa tay chạm vào nhưng lại bị Trần Minh Tân đột nhiên nháy mắt một cái dọa cho rụt tay trở về.
Trần Minh Tân nhìn đứa nhỏ trong lòng mềm thành một cục, hơi nhíu mày nói: “Đây là lông mi.”
Lông mày nhỏ của Lâm Mộc Tây hơi cau lại, đọc theo anh: “Lông... i.”
Có một chữ đã bị thằng bé tự động làm cho biến mất.
Tô Ánh Nguyệt nhìn hai người kia nói chuyện với nhau, không hiểu sao lại muốn cười.
Thật ra cô rất tò mò, không biết Trần Minh Tân làm ba sẽ có bộ dáng thế nào.
Dần dần, nụ cười trên mặt cũng nhạt nhòa: “Em đến nhà vệ sinh một cái, chờ em trở lại chúng ta cùng nhau đi tìm bác sĩ của Lâm Tố Nghi để hỏi tình hình một chút.”
Cô nói xong cũng không cho Trần Minh Tân có cơ hội mở miệng nói chuyện liền nhẹ nhàng xoay người đi khỏi, bước chân có chút vội vã.
Trần Minh Tân đều thu hết từng phản ứng của cô vào trong mắt, sắc mặt hơi trầm xuống.
Anh ôm Lâm Mộc Tây ngồi xuống, suy nghĩ cũng đã bay xa.
Nếu như thật sự đứa bé này có mối liên hệ nào đó với Tô Ánh Nguyệt, vậy nhất định Tô Ánh Nguyệt sẽ rất vui vẻ.
Mặc dù chuyện này nghe ra rất không thể tưởng tượng được nhưng chỉ cần có quan hệ với Grissy thì cũng có thể hiểu được.
Giống như triệu chứng thân thể bây giờ của anh.
Năm đó, Tô Ánh Nguyệt mang thai lại nhảy lầu đã được Phong Hải cứu được, lúc cô tỉnh lại thì bác sĩ đã nói với cô là con của cô không còn rồi.
Chuyện này so với lúc đó cũng không có chỗ nào không bình thường, cũng không có bất kỳ ai sẽ nghi ngờ.
Nhưng mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại có quan hệ với Grissy, càng kỳ lạ hơn là bản thân anh đã từng trải nghiệm rồi, không phải sao?
Trong Grissy có đoàn đội bác sĩ chữa bệnh đỉnh cao nhất thế giới, lấy một đứa con chưa hình thành đầy đủ từ trong bụng của mẹ mà bồi dưỡng thành hình người, chuyện này cũng không phải không thể xảy ra.
Mặc dù hiện tại không có loại tiền lệ này.
…
Tô Ánh Nguyệt không hề đến nhà vệ sinh, cô chỉ là lên sân thượng để hóng gió.
Phụ nữ được sinh ra đã có bản tính làm mẹ, cho nên bọn họ cực kỳ khoan dung đối với con cái.
Cho dù đã biết Lâm Mộc Tây là đứa con do Trần Minh Tân và một người phụ nữ khác sinh ra, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến cô chán ghét đứa bé kia.
Lâm Mộc Tây vô tội, cũng rất ngoan ngoãn.
Đã không có cách nào ghét bỏ rồi thì cũng chỉ có thể... thử tiếp nhận.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, cả người Tô Ánh Nguyệt đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trên đường đi tới đây cô vẫn luôn suy nghĩ phải đối mặt với đứa bé Lâm Mộc Tây này như thế nào, cô cũng từng suy nghĩ mình sẽ thỏa Hiệp.
Cô không có khả năng rời khỏi Trần Minh Tân, cũng không có khả năng ghét bỏ đứa bé kia, cô và Trần Minh Tân đều là người đã mất đi ba mẹ, càng không có khả năng bỏ rơi đứa bé kia.
Cho nên, cuối cùng cô cũng chỉ có thể thử tiếp nhận.
“Ánh Nguyệt?”
Sau lưng truyền tới âm thanh quen thuộc kéo Tô Ánh Nguyệt ra khỏi suy nghĩ.
Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Thời Sơ đứng ở sau mình cách đó không xa.
Lục Thời Sơ mặc áo khoác trắng trên người, vẻ mặt có chút mệt mỏi, cả người nhìn rất thanh lịch.
Hai mắt Tô Ánh Nguyệt sáng lên: “Anh Thời Sơ!”
Lục Thời Sơ đi về phía cô, lúc cách cô một bước rưỡi mới dừng lại, khoảng cách này rất lễ phép cũng thuận tiện để hai người trò chuyện với nhau.
“Trước đó có nghe người trong khoa y tá nói nhìn thấy em, cho nên anh đến đây xem thử, không ngờ thật sự là em.” Lục Thời Sơ hơi nghiêng đầu cẩn thận quan sát Tô Ánh Nguyệt.
Qua mấy giây sau anh ta mới điều chỉnh thân thể ngay ngắn lại, tiếp tục nói: “Gầy đi không ít, khí sắc cũng có chút kém, khoảng thời gian này bận bịu nhiều việc quá hả?”
Tô Ánh Nguyệt chần chờ gật nhẹ đầu: “Cũng có chút bận.”
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, trước đó sau khi rời khỏi Trần Minh Tân cô đã để cho mình trở nên bận bịu nhiều việc, nghỉ ngơi cũng không tốt lắm. Chuyện xảy ra gần đây cũng rất hao tâm tổn sức, đương nhiên khí sắc của cô sẽ kém.
Chỉ là những chuyện quanh co này nhất thời không thể nói rõ với Lục Thời Sơ được, dứt khoát chờ sau này có thời gian lại nói.
Lục Thời Sơ mỉm cười nhẹ nhàng, đáy mắt chứa đựng lo lắng tràn đầy: “Có bận như thế nào cũng phải chú ý sức khỏe, để anh kê cho em chút thuốc an thần và vitamin.”
Tô Ánh Nguyệt liền nhanh chóng gật đầu: “Vâng.”
Lục Thời Sơ chính là như vậy, cho dù là lúc nào cũng rất quan tâm.
Nghe vậy đáy mắt của anh ta lộ ra thần sắc hài lòng, anh ta nhích lại gần lan can ở sau lưng, một chân cong lên, cả người lộ ra trạng thái buông lỏng thanh thản: “Trước khi đến đây anh cũng đã cho người ta xem thử, không nhìn thấy bệnh án của em, không phải em bị bệnh thì em đến đây thăm bạn đúng không?”
“Là có một người bạn bị bệnh.” Mặc kệ Lâm Tố Nghi và Phong Hải có mối quan hệ như thế nào, trước kia cô cũng đã từng cùng ăn cơm với Lâm Tố Nghi, lại bị lây nhiễm bởi nụ cười của Lâm Tố Nghi, việc nào ra việc nấy, Lâm Tố Nghi cũng coi như là bạn của cô chứ nhỉ.
Lục Thời Sơ gật nhẹ đầu nói: “Bệnh gì? Có nghiêm trọng không, có muốn anh hỗ trợ xem thử hay không?”
“Cô...”
Tô Ánh Nguyệt vừa muốn mở miệng lại chần chờ.
Cô không biết rốt cuộc thân phận của Phong Hải là gì, nhưng cô biết anh ta có mối quan hệ với Lý Yến Nam, chắc chắn thân phận cũng không trong sạch, Lâm Tố Nghi lại có quan hệ với Phong Hải, sợ là cũng sẽ liên lụy đến Lục Thời Sơ...
Nghĩ đến những thứ này, lời vừa đến khóe miệng liền chuyển một cái: “Cô ấy bị bệnh bình thường thôi, bác sĩ bệnh viện các anh cũng không tệ, anh cũng bận rộn như vậy, cũng không nên làm phiền anh.”
Lục Thời Sơ nghe nói như vậy, ánh mắt hơi chớp, yên lặng một lát mới thu liễm con ngươi lại: “Ừ, dù sao sau này có xảy ra chuyện gì thì lúc cần cũng nhất định phải đến tìm anh.”