Vẻ mặt suy tư của Nam Sơn lọt vào trong mắt Tô Ánh Nguyệt, cô biết, chắc chắn Nam Sơn cũng đã phát hiện điều khác thường.
Một lát sau, Nam Sơn trực tiếp hỏi cô: "Mợ chủ, cô nói thẳng đi, cậu chủ rốt cuộc có chuyện gì?"
Lời của Nam Sơn... Có ý gì?
Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn nghĩ là cho dù Trần Minh Tân xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Nam Sơn sẽ là người biết rõ nhất.
Nam Sơn hỏi Tô Ánh Nguyệt như vậy, làm cho cô không xác định được là anh ta cố ý thăm dò cô, hay là cũng không biết thật, Tô Ánh Nguyệt đành phải ra vẻ vô tội nói: "Anh ấy làm sao? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Nam Sơn ngẩn người: "Mợ chủ không phải hỏi gần đây chúng tôi bận việc gì sao?"
Cho nên không phải là mợ chủ phát hiện ra điều gì, có chuyện nghi ngờ mới hỏi như vậy sao?
Tô Ánh Nguyệt cười nói: "Tôi tùy tiện hỏi một chút thôi, anh làm việc đi, tôi đi trước."
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Để lại Nam Sơn đang đứng ngẩn người với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu nổi rốt cuộc Tô Ánh Nguyệt muốn làm gì.
Từ câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung đi ra, Tô Ánh Nguyệt vô thức đi bộ trên đường.
Nếu như cô hỏi trực tiếp Trần Minh Tân, anh sẽ nói sao?
Đáp án rất rõ ràng, anh tuyệt đối không nói.
Tâm tư Trần Minh Tân luôn kín đáo, xử lí mọi việc chu toàn.
Anh biết lúc nào nên làm việc gì, nên nói cái gì.
Cho nên chắc chắn anh hiểu rõ Tô Ánh Nguyệt rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh.
Nhưng anh một mực không nói, anh không có ý định nói cho Tô Ánh Nguyệt biết.
Xưa nay, chuyện không hay anh sẽ không chủ động nói với cô.
Giống như trước đây, sau khi anh biết chuyện về đứa bé, cho dù trong lòng sụp đổ mất ngủ hàng đêm, cũng không muốn nói cho cô biết, chỉ một mình im lặng chịu đựng.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, cô nên làm gì bây giờ?
Nếu là chuyện thật sự anh muốn giấu thì chắc chắn không để cô tìm được dấu vết.
Tâm tư kín đáo là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm của anh, làm cho cô vừa yêu vừa hận.
...
Thành Tây.
Một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi đi vào khu biệt thự.
Trong xe, Trần Minh Tân ngồi ở ghế sau, mắt khép hờ nghỉ ngơi.
Ô tô dừng trước cửa một tòa biệt thự trông rất mới.
Lái xe liếc qua gương chiếu hậu, phát hiện Trần Minh Tân mắt lim dim, anh ta không biết có phải Trần Minh Tân ngủ thiếp đi hay không, mở miệng ra nhưng không dám lên tiếng.
Trần Minh Tân không ngủ, cảm giác được xe dừng lại, anh liền mở mắt, giọng nói ấm ách: "Đến rồi à?"
Lái xe cung kính: "Vâng, đến rồi ạ."
Sau đó bước xuống xe, mở cửa cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân bước ra, đi thẳng về phía biệt thự, lái xe ở lại bên ngoài chờ anh.
Anh đi tới trước cửa, ấn vân tay rồi mở cửa đi vào.
Từ bên ngoài nhìn vào, biệt thự này so với các biệt thự khác không có gì khác biệt, nhưng vừa bước vào trong, phòng khách trống rỗng, ngay cả một cái ghế cũng không có, bốn phía đều là vách tường màu trắng, giống như một ngôi nhà bỏ hoang không có người ở.
Trần Minh Tân đi lên tầng hai.
Một cái cửa sắt xuất hiện trước mặt, anh tiếp tục ấn dấu vân tay.
Cửa tự động mở ra, tiếng dụng cụ vang lên bên tai.
Mạc Tây Du mặc áo khoác trắng, quay lưng về phía Trần Minh Tân không biết đang làm cái gì, ngay cả anh đi vào anh ta cũng không phát hiện.
Đây là phòng nghiên cứu Trần Minh Tân bí mật xây cho Mạc Tây Du ở trong nước.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Mạc Tây Du mới dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Sao mấy hôm nay không đến đây?"
Trần Minh Tân cởi áo khoác, dựa vào bàn thí nghiệm, nheo mắt, lên tiếng: "Đi Cảnh thành có việc gấp."
Động tác của anh thuần thục, giống như đã từng làm rất nhiều lần.
"Uống thuốc rồi à?"
"Ừm."
Mạc Tây Du đẩy kính mắt, khẽ nhíu mày, giọng nói thể hiện sự không hài lòng.
Đối với bệnh nhân không hợp tác như Trần Minh Tân, Mạc Tây Du chưa bao giờ hài lòng.
Anh dặn Trần Minh Tân tới kiểm tra định kỳ, nhưng anh hết lần này tới lần khác bận đi xử lý công việc gì đó, kê thuốc cho anh uống, dặn anh hạn chế làm việc, anh cũng không nghe.
Bất kỳ bác sĩ nào gặp phải kiểu bệnh nhân không nghe lời khuyên như vậy thì cũng đều không hài lòng.
Sau khi khử trùng theo thói quen, Mạc Tây Du bắt đầu tiến hành kiểm tra định kỳ cho Trần Minh Tân.
Rất nhanh, Mạc Tây Du đã kiểm tra xong, sau đó anh ta bước sang bên cạnh cầm kết quả để so sánh.
Trần Minh Tân xoay người ngồi xuống, cũng không vội mặc áo khoác, vẻ mặt có chút hoang hoang.
Một lát sau, anh hỏi Mạc Tây Du: "Thế nào?"
Mạc Tây Du hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Anh nghĩ sao? Tốt nhất bây giờ anh nên chú ý điều dưỡng, có lẽ có thể giảm nhẹ triệu chứng, thuốc tôi đưa cho anh mặc dù có thể tạm thời duy trì, nhưng loại thuốc này tác dụng phụ cực kỳ lớn, đến khi cơ thể của anh bắt đầu phản ứng tác dụng phụ anh sẽ không thể tiếp tục dùng thuốc được nữa, đến lúc đó các cơ quan chức năng trong cơ thể anh sẽ nhanh chóng bị suy kiệt, mà anh cũng sẽ bị lão hóa một cách nhanh chóng, không thể cứu vãn được!"
Lão hóa nhanh chóng.
Trần Minh Tân liếc nhìn tay mình, trên mu bàn tay gân nổi lên thô ráp, giống như cây cối không được tưới nước, thiếu sức sống.
Hôm qua, sau khi uống thuốc xong, anh nghĩ chỉ một đêm sẽ không có gì bất thường.
Thế nhưng buổi sáng hôm nay thức dậy, khi nhìn mình trong gương trông anh như già đi mười tuổi, bỗng cảm thấy hoang mang mờ mịt.
Tóc bạc dần, trán đầy nếp nhăn, tất cả đều chứng minh lời của Mạc Tây Du, anh biết đến một ngày, nếu anh lão hóa với tốc độ nhanh chóng, chào đón anh chính là cái chết.
Dữ dội, nhanh chóng, cướp lấy tính mạng của anh.
"Lần trước tôi đã nói rồi, thời gian của anh không còn nhiều, tốt nhất hiện tại anh nên quyết định." Mạc Tây Du vẻ mặt nghiêm túc, dường như không thông cảm với cảnh ngộ của Trần Minh Tân.
Giọng nói của Trần Minh Tân ấm ách: "Tôi cần thêm một chút thời gian, còn rất nhiều việc tôi chưa kịp xử lý."
Khuôn mặt và giọng nói của Mạc Tây Du thể hiện sự tức giận, anh ta cao giọng nói: "Anh cứ như thế này ngay cả hi vọng duy nhất cũng sẽ không có!"
Giọng nói Trần Minh Tân bình tĩnh và lạnh lùng: "Coi như hiện tại tôi không làm gì, mỗi ngày chỉ nằm ở trên giường chậm rãi điều trị, thì một ngày nào đó vẫn sẽ chết, với cả ngày đó cũng sẽ đến rất nhanh, ngay cả anh cũng không nghiên cứu ra loại thuốc có thể chữa được bệnh này, vậy thì làm gì còn ai có thể làm được nữa?"
Mạc Tây Du trầm mặc.
Loại bệnh của Trần Minh Tân từ trước tới nay anh chưa từng gặp.
Ban đầu chỉ là chân tay thi thoảng tê cứng, sau đó đột nhiên một ngày bỗng thấy xuất hiện triệu chứng lão hóa, càng ngày càng tăng lên.
Giống như ấn vào nút tăng tốc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy dấu vết tuổi già trên mặt anh.
Điều này khiến cho Mạc Tây Du kinh hãi vô cùng.
Anh ta bỏ ra ba ngày ba đêm, mới nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể tạm thời khống chế triệu chứng của loại bệnh này, thế nhưng không trị được tận gốc, mà tác dụng phụ lại quá lớn.
Mạc Tây Du đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt sáng lên: "Có lẽ nhóm điều chế dược phẩm K7 của Grissy có thể giúp anh đấy? Mà tôi nghi ngờ rằng anh bị các triệu chứng này là do có người hạ độc."