Hai ngày sau đó, vì không muốn cho Phong Hải nghi ngờ, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vẫn đi đến địa điểm đấu giá.
Tô Ánh Nguyệt cũng không đấu giá thêm đồ vật nào nữa, ngược lại là Trần Minh Tân, rất tùy ý mua mấy thứ đồ.
Vì lúc trước Hải Phong đã từng nói, muốn cùng Tô Ánh Nguyệt ăn cơm, nên sau khi cô và Trần Minh Tân thảo luận, họ quyết định chủ động mời Phong Hải.
Phong Hải đồng ý một cách rất thoải mái, chỗ hẹn chính là khách sạn Thịnh Lai.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đến rất sớm, Phong Hải tạm thời đang có chút việc bận nên đến sau.
Hai người đến trước gọi đồ uống, chờ Phong Hải tới.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động trong túi Trần Minh Tân vang lên.
Anh không hề có chút cấm kỵ, chỉ nói một chữ: “Nói!”
Người ở đầu dây bên kia không biết nói điều gì, sắc mặt Trần Minh Tân không ngừng thay đổi, khi cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh cho người đi điều tra việc ba năm trước đây ‘Phong Hải’ ở nước ngoài điều trị, bây giờ đã nhận được kết quả chính xác, ‘Phong Hải’ thật đã chết ba năm trước khi đang điều trị ở nước ngoài.”
Khuôn mặt Trần Minh Tân ngưng trọng, đôi mắt lóe lên một vòng suy tư.
Mặc dù anh đã nghi ngờ Phong Hải ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng chỉ nghĩ giới hạn trong mục đích của anh ta mà thôi, nhưng cơ bản không bao giờ nghĩ tới ‘Phong Hải’ này lại có thể là giả.
Trước kia anh chưa từng tiếp xúc với Phong Hải, nhưng cũng đã được nghe nói, dù sao ở trong nước, Phong thị cũng là một xí nghiệp lớn không thể khinh thường.
Tô Ánh Nguyệt giật mình, hỏi anh: "Vậy thân phận thật sự của ‘Phong Hải’ này là gì?”
Ngay từ đầu khi Tô Yến Nhi nói cho cô biết, cô không có cách nào kịp phản ứng, cả người đều mơ màng.
Đổi lại là người khác, khi biết được người ‘cậu’ mà mình đã gọi hơn hay năm nay là thật ra là giả, cũng không thể nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Cũng may là mấy ngày này trôi qua, cô đã dần dần tiếp nhận chuyện này, nên sau khi Trần Minh Tân xác nhận, sự tác động trong lòng cô cũng giảm đi một chút.
Không đợi Trần Minh Tân mở miệng, Tô Ánh Nguyệt lại hỏi: "Trên đời này thật sự có sao?"
Trần Minh Tân giương mắt, đang chuẩn bị mở miệng thì nhìn thấy Phong Hải đang về phía này.
Anh đưa tay đè lại tay Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt hiểu ý ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Phong Hải.
Đợi Phong Hải đến gần, anh ta áy náy mở miệng: "Thật ngại quá, để hai người đợi lâu!”
Bộ dáng nho nhã dịu dàng, rất phù hợp với thân phận tổng giám đốc Phong thị của anh ta.
Cho dù anh ta là giả mạo, nhưng thân phận thật sự của anh ta có lẽ chắc chắn không hề đơn giản.
Tô Ánh Nguyệt mím môi cười một tiếng: "Chúng ta cũng mới vừa đến."
Phong Hải cũng không nhiều lời, trực tiếp ngồi xuống.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút lo lắng.
Suốt quá trình dùng cơm, cô không dám nhìn Phong Hải quá nhiều lần.
Bởi vì Phong Hải khôn khéo không thua kém gì so với Trần Minh Tân, cô sợ mình sẽ lộ ra sơ hở.
Phong Hải bắt đầu trước: "Không ngờ anh Trần bận rộn như vậy cũng có thời gian đến Cảnh Thành tham gia buổi đấu giá nhàm chán này!”
Trần Minh Tân bình tĩnh nói: "Đối với tôi mà nói, cũng không coi là quá nhàm chán, trong buổi đấu giá, có rất nhiều đồ tốt.”
Hai người cư xử cục kỳ bình tĩnh, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm giác được một cỗ khói lửa đang âm thầm lan tỏa.
Trong lời nói có vẻ như bình tĩnh, nhưng dường như có thâm ý.
Phong Hải nghe thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, đột nhiên giương mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, giọng nói dịu dàng như lại mang theo một chút hụt hẫng: “Cùng anh Trần đi Cảnh Thành, cũng không nói trước cho cậu biết, Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt không coi cậu là cậu sao!”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng lên tiếng phủ nhận: "Không có, vì đi hơi gấp gáp nên mới không kịp nói, hơn nữa bình thường cậu cũng bận nhiều việc, tới rồi kiểu gì cũng sẽ gặp.”
Phong Hải cười nhạt không nói.
Tô Ánh Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại, nhưng bắt đầu cảm thấy ăn không ngon miệng nữa.
...
Cơm nước xong xuôi, mấy người tách ra từ cửa khách sạn.
Vừa vào trong xe, Tô Ánh Nguyệt liền hỏi Trần Minh Tân: "Vừa rồi em có bị lộ gì không?”
Trần Minh Tân không ngẩng đầu: "Không có."
Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy Trần Minh Tân yếu ớt nói: “Nhưng anh ta cũng đã bắt đầu nghi ngờ.”
"A?" Tô Ánh Nguyệt không hiểu, không phải vừa nói cô không để lộ điều gì sao?
"Trước sau gì anh ta cũng sẽ phát hiện chuyện ‘Phong Hải’ thật đã chết đã bị phát hiện, anh ta giấu rất kín đáo, hơn ba năm mới bị phát hiện, mà chuyện anh phái người ra nước ngoài điều tra, mặc dù làm rất kín đáo, nhưng anh ta cũng có thể đoán được là anh cho người đi điều tra.”
Phong Hải không phải người bình thường, dù cho người của Trần Minh Tân không có để lại vết tích, Phong Hải hiển nhiên vẫn nghi ngờ anh.
Tô Ánh Nguyệt anh hắn nói như vậy, sắc mặt hơi thay đổi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Cái gì cũng không cần làm, anh ta sẽ chủ động ra tay." Chuyện che giấu nhiều năm như vậy lập tức bị người khác biết, dù Phong Hải có thông minh và bình tĩnh, chắc chắn cũng sẽ có hành động.
Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, tâm trạng có chút phức tạp.
Trước kia cô thật sự đã coi Phong Hải là người thân, chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại trở thành như vậy giờ.
Đột nhiên, cô nhớ tới một sự kiện quan trọng vẫn chưa nói với Trần Minh Tân.
"Hôm em vừa mới tới Cảnh Thành, đi theo Hải Phong, em đã nhìn thấy anh ta gặp mặt Lý Yến Nam!”
Trần Minh Tân vừa đến, Tô Ánh Nguyệt chú ý tất cả mọi điều trên người anh, sự tập trung của cô cũng đặt trên người Phong Hải, cho nên liền quên đi Lý Yến Nam này.
Trần Minh Tân nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó liền nói: “Em theo dõi Phong Hải?"
"..." Điều này hình như không phải là trọng điểm.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy sự chú ý của Trần Minh Tân đặt không đúng chỗ, cô lặp lại lần nữa: “Em nói là, Lý Yến Nam, em nhìn thấy Lý Yến Nam và Phong Hải gặp mặt.”
Trần Minh Tân cũng không quan tâm đến những lời nói của cô, tiếp tục nói: “Em tưởng mình là thám tử sao?”
Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng cãi lại: "Mặc dù em không phải thám tử, những em cũng có chuyện muốn biết…”
Trần Minh Tân đột nhiên đưa tay xoa đầu cô, nâng cằm cô lên hôn một cái, sau đó kéo cô vào lòng không nói lời nào.
Nếu anh không ép buộc cô đồng ý ly hôn, hai người không xa nhau, cô cũng sẽ không phải mạo hiểm một mình như vậy.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu muốn ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, kết quả là cô vừa mới động thì phát hiện Trần Minh Tân ôm mình quá chặt, cô không có cách nào động đậy được.
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng Trần Minh Tân nói: “Chuẩn bị trở về thành phố Vân Châu.”
...
Một đoàn người trở lại khách sạn, thu dọn xong đồ đạc liền trực tiếp đi đến sân bay.
Tô Ánh Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ ngồi máy bay chở khách thông thường ở trong sân bay, kết quả là, cô nhìn thấy trước mặt một chiếc máy bay cỡ nhỏ, mới nhận ra rằng Trần Minh Tân ngồi máy bay riêng tới.
Lúc này đã là ban đêm, nhiệt độ hạ xuống, gió đêm thổi vào người rất lạnh.
Trần Minh Tân tiến đến từ phía sau, đem áo choàng đã chuẩn bị từ trước khoác lên người Tô Ánh Nguyệt, sau khi thấy cô mặc vào, mới kéo tay cô đi về phía máy bay.
Tô Ánh Nguyệt chậm nửa bước, không thể không ngước mắt lên nhìn anh.
Là vì quá lo lắng cho cô, nên sau khi biết cô đến Cảnh Thành, mới vội vàng ngồi máy bay riêng đi tới.