Bởi vì Tô Ánh Nguyệt có mang vệ sĩ đến, còn Huỳnh Tiến Dương thì như sợ bị người ta phát giác ra gì đó nên chỉ đi một mình đến.
Cho nên, Tô Ánh Nguyệt muốn đưa Tô yến Nhi đi, anh cũng không có cách nào ngăn chặn.
Tô Ánh Nguyệt đưa Tô yến Nhi về vịnh Vân Thượng, rồi tìm bác sĩ đến kiểm tra cho cô ta, đợi đến lúc bận rộn xong thì đã là hai giờ sáng rồi, Tô Ánh Nguyệt cũng đã có chút mệt.
Cô nghiêng ngả dựa vào cửa, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Tô yến Nhi ngồi trên giường, lên tiếng nói: “Cô đi ngủ trước đi.”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt đáp một tiếng rồi quay người định đi về phòng.
“Đợi chút.”
Tô yến Nhi lại đột nhiên kêu cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại: “Còn chuyện gì sao?”
“Tối nay…” Tô yến Nhi ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Chuyện tối nay, làm phiền cô rồi.”
Nói xong, cô ta liền quay đầu sang hướng khác, vẻ mặt đầy sự mất tự nhiên.
“Nếu chị đã biết làm phiền tôi rồi, thì mai về nhà họ Tô đi.” Tô Ánh Nguyệt nói rồi trực tiếp rời khỏi.
…
Ngày hôm sau.
Tô Ánh Nguyệt dậy rất sớm, hôm nay cô phải đến tập đoàn Hải Nguyệt làm việc.
Lúc cô xuống lầu thì nghe thấy nhà bếp có tiếng động.
Cô đi qua đó thì nhìn thấy Tô yến Nhi đang ở trong bếp làm bữa sáng.
Tô yến Nhi cột tóc lên, trên người vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua, chiếc bụng dưới cô ta khẽ nhô lên, cả người trông có chút nhã nhặn lịch sự.
Cảm giác đằng sau có người đang nhìn mình, Tô yến Nhi quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cô ta sững người một lát rồi mới nói: “Chào.”
“Chào.” Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu.
Cái cảnh tượng này cũng thật là ngượng ngùng.
Hai người thuỷ hoả tương cực, nhưng bây giờ lại sống chung dưới một mái nhà.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cô ta: “Chị biết nấu ăn sao?”
Sự hiểu biết của cô về Tô yến Nhi quả thật rất ít, gần như có thể nói là không biết.
“Ừm, bởi vì bà Huỳnh thích con dâu biết nấu ăn, tôi đã từng học qua một lớp nấu ăn rồi.” Thanh âm của Tô yến Nhi dần dần nhỏ lại.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói gì nữa, cô đưa mắt nhìn Tô yến Nhi bưng những món ăn lên bàn ăn.
“Cô phải đi làm đúng không? Qua đây ăn chút rồi đi làm đi.” Thần sắc trên mặt Tô yến Nhi không được tự nhiên lắm, nhưng đáy mắt lại mang máng một sự trông đợi.
Lời từ chối vừa dâng đến miệng, lại bị nuốt vào bụng.
Hai người yên lặng ăn một bữa sáng.
Vết thương trên cánh tay Tô Ánh Nguyệt đang lành lại, nhưng vẫn không thể lái xe được.
Vệ sĩ ở bên ngoài đợi, Tô Ánh Nguyệt hỏi Tô yến Nhi: “Tôi thuận tiện đưa chị về nhà họ Tô luôn.”
…
Tô Ánh Nguyệt không có đưa Tô yến Nhi về đến nhà họ Tô.
Ra khỏi vịnh Vân Thượng, đến thành phố thì Tô yến Nhi đã xuống xe rồi.
“Cô đi làm đi, tôi tự về.” Tô yến Nhi nói xong thì trực tiếp xuống xe.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cô ta đi một chút rồi mới dặn dò tài xế: “Đi thôi.”
Cho dù Tô yến Nhi là thật sự tỉnh ngộ, hay chỉ là suy nghĩ tạm thời thôi đi nữa, Tô Ánh Nguyệt vẫn quyết định không quản đến chuyện cô ta nhiều nữa.
…
Tập đoàn Hải Nguyệt.
Lê Bách Lạc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì kinh ngạc: “Giám đốc Tô!”
Tô Ánh Nguyệt lười quan tâm đến sự kinh ngạc của cô ta mà trực tiếp hỏi: “Tổng giám đốc Phong có ở đây không?’
“Tổng giám đốc Phong hai ngày trước đã về Cảnh Thành rồi.”
Tô Ánh Nguyệt đi rất nhanh, Lê Bách Lạc chỉ đành chạy bước nhỏ đi theo cô.
Trước đây, sau khi Phong Hải nói những lời đó với cô, trong lòng cô đối với Phong Hải rất phản cảm.
Sau đó Huỳnh Thư Triết chết trong tù, cô đã đi tìm Trần Minh Tân rồi, mãi cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hề chủ động liên lạc với Phong Hải.
Còn Phong Hải, cũng giống như là đang giận cô vậy, cũng không có liên lạc với cô.
Nhưng dù gì đi nữa, Phong Hải cũng là cậu của cô.
Tô Ánh Nguyệt ngừng bước chân lại, mím môi nói: “Tôi biết rồi.”
Đến văn phòng, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phong Hải.
Điện thoại reo rất lâu mới có người nhấc máy.
Thanh âm của Phong Hải vẫn rất ôn hoà, khiến người ta như được tắm gió xuân: “Ánh Nguyệt?”
Thấy giọng nói của anh ta không có gì bất thường, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiện ngại ngùng nữa mà đành dứt khoác cởi mở nói: “Cậu…về Cảnh Thành rồi sao?”
“Ừm, cháu đi làm rồi sao?” Bên kia truyền đến tiếng lật sách.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt tiếp tục nói, Phong Hải lại lên tiếng: “Cậu có cuộc họp rồi, lát nữa gọi cho cháu.”
Điện thoại sau đó bị cúp máy.
Tô Ánh Nguyệt cũng không hiểu Phong Hải đang nghĩ gì nữa.
Cô luôn không hiểu được Phong Hải cho lắm, bởi vì anh ta rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài.
Không giống như Trần Minh Tân, những lúc không vui hay tức giận, anh cũng sẽ đưa lên mặt, ít nhất thì cô cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh.
…
Tô Ánh Nguyệt vốn không muốn quan tâm đến chuyện của Tô yến Nhi nữa.
Nhưng vào buổi chiều, các phương tiện truyền thông lớn đã tiết lộ một tin tức lớn.
Nội dung tin tức ngoại trừ những lời phê phán khuếch đại ra thì còn có một bộ ảnh khổng lồ, có lướt cũng lướt không hết.
Đều là những tấm ảnh chụp Huỳnh Tiến Dương gặp riêng người phụ nữ khác.
Mấy tấm đầu, Tô Ánh Nguyệt còn mang máng có thể nói tên của người phụ nữ trong đó, những tấm phía sau, nhìn càng lúc càng thấp kém, ăn mặc hở hang lại dung tục, khỏi phải nói, đây chính là mấy loại gái ngành rồi.
Khỏi cần suy nghĩ nhiều Tô Ánh Nguyệt cũng biết, chuyện này là do Tô yến Nhi làm.
Tô Ánh Nguyệt xem một chút, có vài tấm ảnh còn là mặc đồ mùa đông nữa.
Điều này chứng minh, Tô yến Nhi đã biết Huỳnh Tiến Dương ở bên ngoài chơi gái đã lâu, nhưng chưa hề có hành động nào.
Nếu như không phải những việc làm sau đó của Huỳnh Tiến Dương đã khiến Tô yến Nhi tuyệt vọng và từ bỏ, có lẽ là cô ta sẽ vẫn còn làm như không biết gì mà tiếp tục sống quãng đời còn lại như vậy.
Tô Ánh Nguyệt tắt trang tin tức đi và bắt đầu xử lý một số chuyện khẩn cấp, sau đó không nán lại lâu nữa mà đi về rồi.
Trên xe đi về, cô nhận được cuộc gọi của Trần Minh Tân.
Mở đầu chính là một trận mắng phủ đầu.
“Tô Ánh Nguyệt! Não em có bệnh gì sao? Tô yến Nhi liên quan gì đến em mà em ăn no rồi lại chạy đi cứu cô ta vậy hả, em…”
Tô Ánh Nguyệt cũng không tức giận gì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Khi nào anh về?”
Chỉ một câu đơn giản nhưng đã thành công cắt đứt những lời muốn nói phía sau của Trần Minh Tân.
Hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với Tô Ánh Nguyệt xong, lại biết trong nhà có vệ sĩ nên Trần Minh Tân đã yên tâm một chút, nhưng mới nãy vừa gọi điện thoại cho vệ sĩ, thì được nghe nói chuyện cô đi cứu Tô yến Nhi.
Anh không có ấn tượng tốt với Tô yến Nhi.
Nghe giọng nói dịu dàng của Tô Ánh Nguyệt, sự tức giận trong lòng anh mới chớp mắt đã tiêu tán rồi, anh hỏi cô: “Nhớ anh rồi?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn tài xế đang lái xe ở đằng trước một cái, rồi ép giọng mình thấp một chút: “Phải a, cho nên khi nào anh mới về?”
“Anh sẽ ráng càng nhanh càng tốt…”
…
Cổng biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt vừa xuống xe thì nhìn thấy Tô yến Nhi đang ngồi trên bồn hoa bên cạnh cổng.
Cả người cô ta trông rất mệt mỏi.
Thấy Tô Ánh Nguyệt xuống xe, Tô yến Nhi vội vàng đứng dậy.
“Chị đến làm gì?” Trên mặt Tô Ánh Nguyệt viết đầy những sự không hoan nghênh rất rõ ràng.
Tô yến Nhi có chút áy náy: “Tôi không muốn ở nhà họ Tô.”
Người nhà họ Tô ngoại trừ việc than vãn lúc đầu đã nhìn lầm Huỳnh Tiến Dương, thì chính là trách cô ta đã nhìn sai người, cô ta nghe đến chán rồi.
Cô ta cảm thấy, ở nhà họ Tô còn không bằng ở cùng với Tô Ánh Nguyệt nữa.
Cái cảm giác này rất kỳ lạ, cô ta và Tô Ánh Nguyệt đều có một phần máu chảy trên người giống nhau, trong hai mươi mấy năm nay, cô ta chưa từng đối tốt với Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy, Tô Ánh Nguyệt còn thân thiết hơn những người nhà họ Tô khác nữa.