Cho dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt có muôn vàn ý nghĩ, ngày tiếp theo vẫn không thể không dậy sớm thay quần áo, chuẩn bị đi đến cuộc đua ngựa với Aika.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Tô Ánh Nguyệt vừa ra khỏi phòng bèn nghe thấy người hầu kinh ngạc thốt lên: “Ôi, trời ạ! Đẹp quá!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua người hầu rồi đi đến trước gương.
Sau khi nhìn rõ ràng bản thân mình ở trong gương, Tô Ánh Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Bộ đồ này là do Aika cử người đem đến cho cô vào tối hôm quan.
Đến nhìn mà cô chẳng buồn nhìn, chỉ đặt qua một bên, khi nãy lúc đi thay quần áo còn cảm thấy chiếc váy này thật sự rất xinh đẹp.
Nghe người hầu nói, chiếc đầm này được thành viên trong Hoàng thất may riêng, được sử dụng vải vóc cao cấp nhất,tay áo viền đăng ten, ở phần cổ được đính một chuỗi ngọc trai, eo váy may rất vừa vặn, dài qua đầu gối.
Trước đây cô đã mặc không ít quần áo do những nhà thiết kế nổi tiếng làm, nhưng mà không bộ đồ nào có thể vô hình trung toát lên vẻ sang trọng và tao nhã như chiếc đầm này.
“Thưa cô, chỉ cần làm tóc, trang điểm xong là có thể đội nón rồi xuất phát ạ.” Người hầu đứng một bên nhắc nhở cô.
Đợi đến khi trang điểm xong xuôi, Tô Ánh Nguyệt đội nón, nhìn ngắm bản thân mình trong gương, không khỏi nở nụ cười tán thưởng.
Không có người phụ nữ không yêu thích cái đẹp.
Người hầu trang điểm hơi đậm nhưng lại không lố lăng, mà khiến cô trông có vẻ kiều diễm và sang trọng hơn.
Mũ phớt đội nghiêng trên tóc, càng có vẻ xinh đẹp hơn.
Giọng nói của người hầu vang lên từ phía sau lưng: “Thưa cô, có thể xuất phát được chưa?”
Tô Ánh Nguyệt cũng có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt người hầu ở trong gương.
Cô chỉ gật đầu: “Có thể.”
Lúc đến cuộc thi đua ngựa, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi mất bình tĩnh.
Trước đây cô ra nước ngoài học, nhiều năm liền luôn muốn đến xem thi đua ngựa trong nước J.
Nhưng lúc ấy cô có quá nhiều chuyện gần làm, đất nước mà cô theo học cách nước J khá xa, nên cô chỉ đành mong muốn vậy thôi.
Bảo vệ đi theo Tô Ánh Nguyệt, thì thầm vào tai cô: “Thưa cô, công chúa Aika phải vào trường đua với nữ vương và các vương tử, cô ngồi ở đây đợi trước đi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, gương mặt hết sức bình tĩnh.
Ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm giữa dòng người.
Aika nói, Trần Minh Tân cũng sẽ đến.
Nếu như cô có thể tìm thấy Trần Minh Tân trước khi Aika đến, vậy thì cô có thể cùng anh rời khỏi nơi này, Trần Minh Tân sẽ không bị Aika uy hiếp nữa đúng không?
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận liếc nhìn sang hai người bảo vệ bên cạnh mình rồi ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
Nhưng mà, cô vẫn chưa tìm được Trần Minh Tân thì đã có người đến bắt chuyện.
“Em gái xinh đẹp…”
Tô Ánh Nguyệt biết, ngoại trừ cuộc thi đua ngựa, Hoàng gia cũng tổ chức vài hoạt động xã giao.
Cô lịch sự từ chối: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn, xin anh gọi tôi bằng cô là được rồi.”
Gương mặt của người bắt chuyện với cô toát lên vẻ kinh ngạc, rồi lịch sự khẽ gật đầu, nói với giọng áy náy: “Rất xin lỗi cô, tôi thấy cô ngồi một mình nên cứ nghĩ…”
“Không có gì.”
Rồi sau đó lại có thêm vài chàng trai đến bắt chuyện với cô, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu hiểu ra vì sao Aika lại ghét Trần Minh Tân đến như vậy.
Nếu phải so sánh với những chàng trai lịch sự ở nước J, Trần Minh Tân đúng là thành phần phản xã hội!
Loại đàn ông có tính cách như Trần Minh Tân, ở nước J có khi không cưới nổi vợ đâu nhỉ?
“Ánh Nguyệt!”
Vào lúc này, Aika đi đến bên cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Aika trong vô thức, sau lưng cô ta còn có vài người đàn ông và phụ nữ, đều đi về đến bên cạnh cô.
Đều mặc trang phục nghiêm túc, nụ cười đúng mực, trông có vẻ vừa sang trọng vừa lịch sự.
“Đây là bạn tôi quen ở nước Z, cô Tô Ánh Nguyệt, nói một cách chính xác là cô Trần.”
Aika đi đến bên cô, cười tít mắt rồi khoác tay Tô Ánh Nguyệt, vui vẻ giới thiệu với nhóm người có nam có nữ nọ.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ có thể giữ vững nụ cười trên gương mặt.
“Chào mọi người.”
Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể chào hỏi bọn họ.
“Cô Trần xinh đẹp quá.”
“Cảm ơn, hôm nay cô cũng rất xinh đẹp.”
“Tôi có thể hỏi một câu chăng, không biết ông xã của cô Trần là…”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt trả lời mà Aika đã lên tiếng trước: “Là Randy.”
Randy, là tên tiếng Anh của Trần Minh Tân.
Không biết vì sao mà Aika vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt bèn cảm thấy vẻ mặt của mấy người này trở nên hơi kỳ lạ.
Nhưng bọn họ nhanh chóng bình thường trở lại, nói vài câu với Aika rồi đi sang chỗ khác.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thấy hết sức ngạc nhiên, nhưng biết rằng không thể hỏi Aika được, bèn dứt khoát lấy cớ đã thấy đói để đi vào nhà ăn trong trường đua.
Đợi đến khi cô chậm rãi ăn xong bữa cơm, lại vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đã lởn vởn trong đầu cô suốt mấy ngày ròng rã nhưng không hề đến tìm cô, Trần Minh Tân.
Còn cái tên Trần Minh Tân xấu xa và một cô gái ngực khủng đang ôm lấy nhau.
Má! Đến bộ ngực cũng bị ép đến biến dạng luôn rồi kia kìa, được chưa!
Tô Ánh Nguyệt tức giận đùng đùng muốn đi sang đó.
Kết quả…cô cũng đến bên cạnh anh thật!
Tô Ánh Nguyệt lại gần, cô gái đó buông Trần Minh Tân ra, nhẹ nhàng cười nói: “Vợ của người đàn ông ưu tú như anh hẳn cũng rất xuất sắc nhỉ.”
Trần Minh Tân chăm chú nhìn cô gái ngực khủng đó, nụ cười hết sức dịu đàng: “Đúng thế, vợ của tôi rất giỏi giang, vừa khéo cô ấy cũng đến rồi, nếu như biết có người khen cô ấy thì cô ấy sẽ vui lắm.”
Nói dứt lời, Trần Minh Tân chìa tay về phía Tô Ánh Nguyệt trước ánh mắt ngạc nhiên của cô và cô gái ngực khủng: “Em yêu, qua đây, để anh giới thiệu bạn mới của anh cho em.”
Tô Ánh Nguyệt ngỡ ngàng đi về phía anh.
Trần Minh Tân gọi cô là…em yêu hả?
Muốn ói quá…
Nhưng mà, cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Trần Minh Tân dịu dàng kéo tay cô, ôm cô vào trong lồng ngực của mình, ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn nhìn cô đăm đăm, thì thầm vào tai cô: “Sao lại mặc bộ đồ này?”
“Hả?”
Bộ đồ này thì sao? Bản thân cô cảm thấy đẹp vô cùng!
Bàn tay vòng quanh eo cô của anh, lại không an phận mà âm thầm nhéo cô một cái.
Tô Ánh Nguyệt sợ ngứa, bèn khẽ nghiêng người đi, ánh mắt Trần Minh Tân trở nên tối hẳn.
Đột nhiên cô gái ngực khủng lên tiếng, cắt ngang hành động nhỏ giữa hai người: “Anh Trần, đây là vợ anh ư?”
Trần Minh Tân cười khẽ: “Đúng vậy.”
Rồi quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Em yêu, đây là cô Daisy.”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn cô gái ngực khủng: “Cô Daisy, chào cô.”
Cô gái ngực khủng tên Daisy kia nghe thấy thế, ánh mắt thoáng có vẻ bất mãn, cô ta ưỡn ngực rồi mới nói: “Cô Trần trẻ trung và xinh đẹp thật.”
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn bộ ngực khủng của Daisy rồi khẽ vặn eo một cách yểu điệu: “Dáng người của cô Daisy đẹp thật.”
Ngực to thì có gì hay ho? Không sợ nặng nề à? Eo của cô nhỏ nhắn lắm đây này!
Daisy cũng hiểu ý của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt cô ta trở nên tối tăm, nói thêm đôi ba câu nữa bèn bỏ đi.
Đợi đến khi Daisy đã đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới ngẩng đầu lên, đạp lên chân Trần Minh Tân, âm thầm gồng sức: “Hôm nay thời tiết đẹp quá nhỉ.”
Trần Minh Tân cũng không buồn né tránh: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mất hứng, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Ôm cô gái ngực khủng đó, cảm thấy mềm lắm đúng không? Đến cup nào cũng đánh giá được luôn chứ gì?”
Trần Minh Tân nhíu mày, anh nở nụ cười nhưng ý cười không lan đến mắt: “Anh không có hứng thú với silicon, nhưng mà, em cười với gã tóc vàng đến là vui vẻ đấy!”
“Anh đã thấy em từ lâu rồi à?”
“Thấy thì làm sao?”
“Anh…”