Tô Ánh Nguyệt khẽ cười: “Có lẽ chú đã quên chồng tôi là ai, cho dù tôi không có tiền, nhưng Trần Minh Tân sẽ không có tiền à?”
Có điều cô sẽ không dùng tiền của anh để mua cổ phần tập đoàn Tô thị. Bởi vì cô sẽ đè ép mức giá đến không thể ngờ để mua. Huống hồ, cho dù cô muốn tiêu tiền anh, cũng không thể tiêu vào việc này.
Tô Nguyên Minh nghe Tô Ánh Nguyệt nói thế thì tia vui mừng trong đáy mắt càng sâu thêm.
Cô tùy ý lấy ra một tờ trong tập tài liệu này cũng có thể đẩy ông ta ngồi tù, so với việc ngồi tù, dường như cổ phần không còn quan trọng với ông ta nữa.
Dù gì, nếu ông ta ngồi tù thì cả đời này coi như xong, có nắm cổ phần trong tay cũng không có tác dụng.
Ngẫm nghĩ xong, ông ta cảm thấy bán cổ phần cho Tô Ánh Nguyệt để đổi lấy những chứng cứ kia càng có lợi hơn.
Mặc dù việc lấy cổ phần trong tay ba người hơi khó khăn, nhưng cũng không phải không làm được.
Tô Nguyên Minh nghĩ tới đây thì tràn đầy tự tin nói: “Mày… chuẩn bị bao nhiêu tiền?”
Tô Ánh Nguyệt cười giơ ba ngón tay: “Như thế này.”
“3000 tỷ?” Ông ta khẽ nhíu mày, chỉ chút này chắc chắn không bán được.
Ai ngờ cô thu tay lại, bình tĩnh nói: “Không phải 3000 tỷ, mà là 30 tỷ.”
“30 tỷ?” Tô Nguyên Minh vì ngạc nhiên mà cao giọng.
Giọng nói của ông đã thu hút ánh mắt của mấy người ngồi bàn xung quanh.
Ông ta thấy thế thì vội thu lại vẻ mặt, sắc mặt trở nên hơi u ám, giọng điệu không tốt cho lắm: “Tô Ánh Nguyệt, mày xem tao là đứa trẻ ba tuổi mà dỗ à? 30 tỷ mà muốn mua cổ phần trong tay ba người bọn tao, đừng có mơ!”
“Tôi có nằm mơ hay không trong lòng ông hiểu rõ, ông phải biết rằng, sau này ông có tiếp tục làm Phó tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, hay trở thành tội phạm thương mại đều nằm trong quyết định này của ông, nếu ông chọn vế trước, tôi sẽ vui mừng thay ông, nhưng nếu ông thật sự muốn chọn vế sau, vậy tôi đành phải tiếc hận thay ông.”
“Mày!” Tô Nguyên Minh tức đến mức không nói nên lời.
Nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt tắt ngay, cô lạnh lùng nhìn ông ta: “Đây là những gì tôi muốn nói, còn quyết định thế nào là do ông, trong vòng ba ngày, nếu ông chưa đưa ra quyết định, tôi sẽ quyết định thay ông.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi, để lại một mình Tô Nguyên Minh ngồi ngơ ngác ở đó.
***
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt chắc chắn, ông ta sẽ bán cổ phần cho cô.
Cho dù mức giá là 30 tỷ là quá “rẻ”, bởi vì người nhà họ Tô đều có chung một điểm là ích kỷ.
Từ chuyện của Tô Chí năm đó, đến chuyện của Dương Linh, có thể nhìn ra tính ích kỷ của người nhà họ Tô đã ăn sâu vào máu rồi.
Do đó, cô chắc chắn sự lựa chọn cuối cùng của Tô Nguyên Minh là, bán cổ phần mấy người đó cho cô, để bảo toàn tính mạng ông ta.
Giờ ông ta đã luống cuống tay chân rồi, chắc chắn sẽ không nghĩ tới hậu quả việc bán cổ phần “giá rẻ” cho cô.
Cô lấy được cổ phần của ba người bọn họ, cộng thêm cổ phần vốn có trong tay cô, và một số ít cô thu mua được, như vậy cô đã tới gần vị trí cổ đông lớn nhất rồi.
Sau khi Tô Thành biết mọi chuyện do Tô Nguyên Minh làm, rất có thể sẽ nảy sinh mâu thuẫn với ông ta.
Sau đó Phong Hải sẽ giở chút thủ đoạn vào đó, lấy danh nghĩa tập đoàn Phong thị thu mua Tô thị, như vậy Tô thị sẽ không mang họ Tô nữa.
Đây là toàn bộ kế hoạch của Tô Ánh Nguyệt.
Nếu cuối cùng Tô thị rơi vào tay cô, chắc chắn người nhà họ Tô sẽ không để yên, tìm mọi cách để lấy lại nó, nhưng một khi Tô thị bị tập đoàn lớn như Phong thị thu mua, bọn họ sẽ khó mà lấy lại, trừ khi họ trở lại như xưa.
Ừm, Tô Thành cũng lớn tuổi rồi, Tô Nguyên Minh cũng không còn trẻ, bọn họ sống yên bình nhiều năm như thế đã hơi lười nhác rồi, làm gì còn tinh thần vực dậy như trước nữa?
Bọn họ giàu sang cả đời, giờ già rồi, lại bị người tính kế thu mua công ty gia đình, chắc chắn sẽ khó mà chấp nhận.
Trên đường trở về, Tô Ánh Nguyệt lại sắp xếp mọi chuyện một lượt.
Oán hận trong lòng cô đã yên ổn hơn một chút.
Cô lái xe đến biệt thự ở Thành Tây, dừng ở đó một lát rồi chuẩn bị rời đi, chưa đi được bao xa thì gặp Lục Thời Sơ.
Cô nhìn thấy anh trước nên lên tiếng hỏi anh: “Anh Thời Sơ, gần đây anh hay về nhà lắm sao?”
“Ừm, ba mẹ anh mong anh thường xuyên về thăm nhà.” Lục Thời Sơ nhìn biệt thự cũ kỹ sau lưng cô.
“Vậy anh mau về nhà đi, đừng để chú Lục và dì Lục đợi lâu, em có việc, phải đi trước đây.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì vẫy tay với anh, rồi rời đi.
Nhưng cô không ngờ, chỉ mấy phút ngắn ngủi này, đã gây nên phiền phức cho cô.
***
Cô không quay về công ty truyền thông Hải Nguyệt, mà gọi cho Trần Minh Tân.
Khi biết anh đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung thì lái xe thẳng đến đó.
“Chào bà chủ.”
Cô vừa bước vào cửa, quản lý đại sảnh đã tiến lên đón.
Từ khi cô và Trần Minh Tân mở họp báo, cô ra vào Ngọc Hoàng Cung như một bà chủ.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu nói: “Ừm, tôi tìm Trần Minh Tân, anh ấy có ở đây không?”
Quản lý đại sảnh vội đáp: “Ông chủ đang ở đây.”
Cô cũng không nhiều lời, xoay người đi tới văn phòng anh.
Trong văn phòng, Trần Minh Tân đang xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa thì đoán ra Tô Ánh Nguyệt đã tới rồi.
Anh không ngẩng đầu lên nói: “Em ngồi đó đợi một lát, anh sắp làm xong rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cùng mấy người Bùi Chính Thành.”
“Vâng.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại rồi ngồi xuống ghế sofa.
Ngồi đợi một lát cô mới nhớ tới chuyện nhờ Trần Minh Tân điều tra lúc trước, nên cô tới cạnh anh hỏi: “Chuyện của Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích, anh điều tra thế nào rồi?”
Động tác tay của Trần Minh Tân hơi ngừng lại, rồi lên tiếng ngay: “Bọn họ không gặp mặt nhau nữa nên tạm thời không có chỗ để ra tay, cũng không điều tra được tài liệu nào có ích.”
Giọng anh không khác gì ngày thường, vừa dễ nghe lại không mang cảm xúc gì.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại thấy bên trong trộn lẫn những cảm xúc khác.
Đúng lúc này, điện thoại Tô Ánh Nguyệt reo lên.
Cô lấy điện thoại ra thì thấy An Hạ gọi tới.
“An Hạ?”
Cô nghe máy, đi ra hướng khác, vừa đi vừa nghe điện thoại.
Ở đầu bên kia, giọng điệu An Hạ vô cùng lo lắng, không bình tĩnh như cô nói: “Cậu và anh Thời Sơ nhà cậu lên tin tức rồi!”
Cô và Lục Thời Sơ lên tin tức?
Tô Ánh Nguyệt hơi hoang mang: “Giữa tớ và anh ấy thì có tin tức gì? Bọn tớ cũng không phải ngôi sao…”
“Nhưng cậu là vợ boss Trần, đương nhiên cậu không phải ngôi sao, nhưng có rất nhiều người biết cậu, thân phận boss Trần lớn như thế, chắc chắn tin tức liên quan đến cậu cũng có thể bán được giá cao.”
An Hạ nói một hơi xong còn bổ sung một câu cuối cùng: “Cậu cứ xem tin tức trước đi rồi nói sau, tớ và Bùi Chính Thành cũng sắp tới CLB Ngọc Hoàng Cung rồi.”
Nói xong, cô ấy cúp máy ngay, toàn bộ quá trình, Tô Ánh Nguyệt chỉ nói đúng một câu…