Mặc dù Bùi Chính Thành luôn tự xưng là playboy, nhưng thực chất bên trong là người trọng tình nghĩa và bao che khuyết điểm.
Anh ta thất vọng về Cố Hàm Yên, nhưng lại cảm thấy Trần Minh Tân trừng phạt cô ta quá nặng.
Thấy rõ ràng sắc mặt của Trần Minh Tân không đúng, anh ta vẫn hỏi ra tiếng: “Minh Tân, cậu... có ý gì? Con gì?”
Đáy mắt Trần Minh Tân lộ ra vẻ khát khao, lẩm bẩm nói: “Con của tôi.”
Bùi Chính Thành còn muốn hỏi gì đó, Nam Sơn đã vội vàng đẩy anh ta ra.
Ra ngoài cửa, Nam Sơn cẩn thận đóng cửa lại mới cất lời nói với Bùi Chính Thành: “Đừng hỏi ông chủ, anh cũng không phát hiện dáng vẻ khác thường của anh ấy sao.”
Bùi Chính Thành nhíu mày nói: “Từ hôm qua cậu ấy đã bắt đầu trở nên rất khác thường, cậu ấy không thèm nói gì, tất nhiên tôi phải hỏi rồi, anh cũng không phải không biết, người như cậu ấy, có chuyện gì đều giấu sâu trong đáy lòng chứ không muốn nói ra.”
Nam Sơn vẫn luôn xử lý rất nhiều việc cho Trần Minh Tân, mặc dù Trần Minh Tân không nói rõ, nhưng căn cứ vào phản ứng của Trần Minh Tân và vài lời của Cố Hàm Yên, anh ta cũng đã suy đoán được đầu đuôi sự việc.
Dù sao anh ta vẫn luôn điều tra chuyện hai năm trước giúp Trần Minh Tân, cũng biết được nhiều thứ trong chuyện này.
Anh ta kể đầu đuôi sự việc cho Bùi Chính Thành một lượt.
Bùi Chính Thành nghe xong, im lặng rất lâu mới nói: “Tại sao có thể như vậy?”
“Nếu ông chủ vẫn cứ kiềm chế như vậy, không biết sẽ kiềm chế thành cái dạng gì nữa.” Nam Sơn lắc đầu.
“Nói tới nói lui, chính anh ấy cũng không có gì sai, anh ấy lại không biết Tô Ánh Nguyệt mang thai...”
Bùi Chính Thành nghĩ đến đây thì đẩy Nam Sơn ra: “Tôi đi vào nói chuyện với cậu ấy.”
“Ôi...”
Nam Sơn muốn nói với anh ta, nếu như nói chuyện có tác dụng, Trần Minh Tân cũng sẽ không như vậy rồi.
...
Khi Bùi Chính Thành đi vào, Trần Minh Tân đang hút thuốc.
Anh ta liếc nhìn gạt tàn, mới có bao lâu chứ, đã hút đầy cả cái gạt tàn rồi.
Bùi Chính Thành đưa tay giựt thuốc lá trong tay anh: “Hút đi, sớm muộn gì cũng hút chết bản thân cậu!”
Trần Minh Tân không để ý đến anh ta, lại cầm một điếu thuốc khác ra, châm lửa.”
Bùi Chính Thành quan sát sắc mặt của anh, không dám cướp điếu thuốc của anh nữa.
Anh ta ngồi xuống trước mặt Trần Minh Tân, nói lời thấm thía: “Minh Tân, tôi đã nghe Nam Sơn nói chuyện này rồi, cậu có vấn đề gì thì nói rõ ràng với Tô Ánh Nguyệt không được sao...”
Trần Minh Tân khàn khàn nói: “Không nói rõ ràng được.”
Một sinh mạng nhỏ bé, sao có thể nói rõ ràng?
Cho dù Tô Ánh Nguyệt tha thứ cho anh thì anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Bùi Chính Thành nói thật lâu, thấy thuyết phục không có tác dụng, cũng không còn cách nào khác.
Trần Minh Tân cứ hút thuốc cả một buổi trưa trong văn phòng.
Chờ đến giờ tan làm của Tô Ánh Nguyệt, sau khi chờ mùi khói thuốc trên cơ thể tan đi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đã nói muốn đi đón Tô Ánh Nguyệt tan làm rồi.
...
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi công ty, liếc mắt đã nhìn thấy Trần Minh Tân đứng tại cửa ra vào đợi cô.
Nhân viên đi ngang qua còn khe khẽ bàn tán.
Thỉnh thoảng Tô Ánh Nguyệt sẽ nghe thấy mấy câu kiểu như ‘thật hâm mộ’, ‘thật đẹp trai’. Tô Ánh Nguyệt đi đến, kéo anh sang một bên: “Đã nói không cần rồi...”
“Dù sao cũng rảnh rỗi.” Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nụ cười như gió xuân ấm áp.
Tô Ánh Nguyệt không nói lại được, đành phải kéo anh lên xe.
...
Nửa đêm, Tô Ánh Nguyệt bị khát mà tỉnh.
Vị trí bên cạnh lại trống không.
Cô bật đèn đầu giường, mở cửa đi ra ngoài.
Chiếc đèn tường bên ngoài cửa vẫn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cô đi đến phòng làm việc xem, lại thấy không có ai.
Cô quay người đi đến đầu bậc thang, vừa nhìn xuống, đúng lúc trông thấy trong phòng khách tối um lấp lóe chấm sáng.
Cô thăm dò gọi một tiếng: “Trần Minh Tân?”
Bỗng nhiên chấm sáng kia bị dập tắt, chỉ chớp mắt tiếp theo, tiếng nói hơi khàn của Trần Minh Tân truyền đến: “Sao lại tỉnh? Muốn uống nước?”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt lại nói: “Anh bật đèn, em xuống rót nước uống.”
“Em trở về phòng đi, anh lập tức mang lên cho em.”
Nói xong, trong phòng khách tối um vang lên tiếng bước chân.
Tô Ánh Nguyệt lại đứng nguyên tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn quay người trở về phòng ngủ.
...
Chỉ thoáng chốc Trần Minh Tân đã mang nước lên.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy uống một hớp, phát hiện là nước ấm.
“Hơn nửa đêm anh không ngủ mà ngồi phòng khách làm gì?” Tô Ánh Nguyệt vừa uống vừa hỏi anh.
Trần Minh Tân ho khan một tiếng nói: “Rời giường tìm nước uống, cơn nghiện thuốc tái phát nên hút một điếu.” Mùi thuốc lá trên người anh nồng nặc như vậy, có chỗ nào giống chỉ hút một điếu chứ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không vạch trần anh.
Cô đã có thể xác định, trong lòng Trần Minh Tân có chuyện.
Còn là chuyện lớn.
Cô đã không còn là Tô Ánh Nguyệt có thể dễ dàng lừa dối của hai năm trước rồi.
Trưởng thành khiến cô ngày càng cẩn thận.
...
Cuối tuần, Tô Ánh Nguyệt hẹn An Hạ đi uống trà.
Sau đó, cô hỏi An Hạ: “Có số điện thoại của Nam Sơn không? Cho tớ.”
“Đương nhiên là có, cậu tìm anh ta có việc gì?” An Hạ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra tìm số.
Tô Ánh Nguyệt cười nói: “Lúc trước Trần Minh Tân bảo tớ tìm anh ta lấy ít đồ, tớ quên lưu số của anh ta, đúng lúc có cậu ở đây, tớ cũng không gọi điện thoại hỏi Trần Minh Tân nữa, tránh gây phiền phức.”
An Hạ không nghi ngờ gì, lập tức đưa số của Nam Sơn cho Tô Ánh Nguyệt: “À, chính là số này, thật ra hai năm nay anh ta cũng không đổi số.”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt lưu lại số điện thoại, nói với cô ấy: “Vậy tớ đi tìm Nam Sơn trước, hôm nào lại đi dạo phố với cậu.”
Sau khi đưa mắt nhìn An Hạ rời đi, Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại cho Nam Sơn.
Cô nói thẳng vào vấn đề: “Nam Sơn, có thời gian gặp mặt không?”
“Tô...” Nam Sơn theo thói quen muốn gọi cô Tô, vội vàng sửa lại lời nói: “Mợ chủ.”
“Để tiện nói chuyện, chúng ta gặp mặt đi, có một chút chuyện muốn hỏi anh.”
Nam Sơn biết, Tô Ánh Nguyệt cố ý gọi điện thoại cho anh ta, nhất định là có việc, đồng ý rất sảng khoái.
...
Nửa giờ sau, Tô Ánh Nguyệt và Nam Sơn ngồi ở trong quán cafe.
Tô Ánh Nguyệt nói chuyện trước: “Gần đây bận rộn nhiều việc sao?”
“Vẫn tốt.” Tốt mới lạ đó!
Gần đây ông chủ vốn không lòng dạ nào xử lý công việc, chuyện gì cũng rơi xuống đầu anh ta, bận sắp điên rồi.
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười nhạt, chậm rãi lên tiếng: “Tôi cũng không quanh co lòng vòng với anh, Nam Sơn, Trần Minh Tân xảy ra chuyện gì? Gần đây anh ấy rất kỳ lạ.”
“Ông chủ... gần đây không có chuyện gì...” Nam Sơn do dự, cuối cùng vẫn không nói ra.
Dù sao đây là chuyện của ông chủ, anh ta không dám tùy ý nhúng tay vào.
Tô Ánh Nguyệt sớm đã biết Nam Sơn không thể nào dễ dàng nói ra như vậy.
Cô ngẫm nghĩ nói: “Nam Sơn, anh biết không, gần đây cứ nửa đêm anh ấy lại dậy hút thuốc, tôi không biết chuyện gì xảy ra khiến anh ấy mất ngủ, rất sốt ruột, cứ như vậy mãi, sức khỏe của anh ấy cũng sẽ suy sụp, tôi biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng tôi là vợ anh ấy, chuyện của anh ấy là chuyện của tôi, anh không cần phải giấu diếm.”
Một lần hai lần, cô cũng không để ý, nhưng gần một tuần, Trần Minh Tân vẫn như vậy.
Anh không nói cái gì, cô cũng đã có thể cảm giác được mất mát và lo lắng của anh, rất rõ ràng đó là triệu chứng của suy sụp cảm xúc.
Trước kia cô đã từng có.