Mà sự thật cũng như cô nghĩ, sau khi cô nói ra tên của Trần Minh Tân, mấy người đàn ông này có chút chần chừ.
Một người đàn ông trong số đó đi sang một bên gọi điện thoại, không biết người đó nói cái gì, sau khi người đàn ông đáp vài tiếng thì tắt máy.
Sau khi tắt điện thoại, anh ta thấp giọng mắng một tiếng “con mẹ nó”.
Sau đó đi tới chỗ Tô Ánh Nguyệt, trong mắt còn mang theo một cỗ tà ý.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có dự cảm không tốt, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể lùi về sau.
“Đừng qua đây!”
Người đàn ông đó bước lên hai bước, đưa tay nâng cằm cô lên, rồi nhìn trái nhìn phải một lát, sau đó cười phá lên: “Lớn lên không tệ, có điều đầu óc sao lại có bệnh thế? Các anh em nói có phải không?”
Anh ta quay sang nói chuyện với những người đằng sau, những người kia cũng bật cười.
Anh ta sát lại, trên mặt không chút quan tâm: “Người góp mặt trong bảng xếp hạng người giàu có toàn cầu sao có thể nhìn trúng cô! Vị hôn thê của người ta chính là ngôi sao nổi tiếng quốc tế, lớn lên xinh đẹp thì khỏi nói, lại có bối cảnh, cô cũng đừng có nằm mơ nữa, hôm nay hãy để chúng tôi tận hứng đi, nếu vui vẻ còn có thể cho cô một con đường sống...”
Người đàn ông đó bóp cằm cô với lực đạo có chút mạnh, da của cô vốn đã mỏng, rất nhanh thì đã đỏ cả mảng, nhưng cô dường như không cảm thấy đau, sốt ruột hỏi: “Vị hôn thê gì?”
“Hừ! Muốn khóc? Ha ha ha!”
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, ánh mắt long long ngập nước, rõ ràng rất đáng thương.
Nhìn một người như thế, rất rõ bị câu dẫn.
Đám người đàn ông này vốn dĩ cũng không phải loại lương thiện gì, thấy cô như vậy thì không có kiên nhẫn trêu cô tiếp, trực tiếp nhấc súng lên.
“Bây giờ khóc còn quá sớm, đợi lúc nữa để cô thoải mái khóc!”
Vừa dứt lời, người đàn ông nắm lấy cánh tay của Tô Ánh Nguyệt, quăng cô ra sàn.
Tô Ánh Nguyệt bị ngã mạnh xuống đất, xương cốt đau nhức, cô hơi nheo mắt lại, cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Không thể...
“Lần này để tôi đến, lần sau đến mấy cậu lên trước...”
“Mặt hàng tốt như này, đương nhiên là đại ca trước!”
“...”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng của bọn họ, đầu ong lên, thần trí có chút mơ hồ.
Không thể ngồi yên chịu trận như vậy được.
Tô Ánh Nguyệt siết chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, cảm giác nhói đau truyền đến khiến cô có chút tỉnh táo lại.
Nhìn rõ trước mắt có một người đàn ông đang cởi quần áo sắp áp sát tới.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt thắt lại, hai tay nắm càng chặt, máu từ ngón tay chảy ra.
Kết quả, sau đó điện thoại của anh ta đổ chuông.
“Mẹ nó!” Người đàn ông đó chửi thề một tiếng, rút điện thoại vứt cho một tên khác: “Nghe hộ.”
Cuộc gọi được kết nối, tiếng của một người phụ nữ truyền ra: “Xong việc hay chưa! Còn muốn tiền nữa hay không!”
Giọng nói này...
Tô Ánh Nguyệt cắn môi để bản thân tỉnh táo, người phụ nữ đó rõ ràng cố ý giả giọng, nhưng giọng nói này nghe vẫn có chút quen tai.
“Mẹ nó, chuẩn bị ăn đến nơi rồi! Phát điên cái gì.” Người đàn ông đó cũng không phải dạng hiền lành, bất mãn với giọng điệu của người phụ nữ đó, quát to.Trong đầu Tô Ánh Nguyệt lóe lên một ý nghĩ, giọng này chính là của Tô Yến Nhi!
Nghĩ đến Tô Yến Nhi, Tô Ánh Nguyệt toàn thân lạnh toát.
Người hận cô nhiều như vậy, muốn tìm người này... Trừ Tô Yến Nhi còn ai khác được chứ!
Tuyệt đối không thể để Tô Yến Nhi được như ý.
Cho dù Trần Minh Tân không tin cô, cô cũng không muốn cuộc đời của mình bị hủy hoại như thế này.
Người đàn ông đó còn đang nói chuyện với Tô Yến Nhi, thậm chí còn quát tháo, cô chưa từng nghe thấy Tô Yến Nhi la mắng ai cả.
Nhưng lúc này, điều quan trọng hơn là phải chạy trốn.
Tô Ánh Nguyệt nhận lúc lực chú ý của mấy người đó đều đặt trên cái điện thoại thì cấp tốc bò dậy, nhưng lại bị một người phát hiện.
Tô Ánh Nguyệt hốt hoảng, co chân chạy, cũng không định chạy ra cửa chính.
“Bắt cô ta lại, cô ta muốn chạy!”
Rất nhanh đã có người xông tới túm chặt cô lại.
“Bỏ tôi ra!” Tô Ánh Nguyệt biết rất rõ bản thân không thể chạy trốn được nữa.
Trần Minh Tân đi rồi, anh đã mặc kệ cô, anh nói Nam Sơn sẽ đến nhưng người đến không phải Nam Sơn, mà là những tên côn đồ này.
Không có ai có thể giúp cô!
Đang vùng vẫy, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có gió thổi từ sau đến, thần trí của cô hoảng hốt, đằng sau có lối ra!
Khi con người tuyệt vọng nhất thì có thể kích phát ra tiềm lực lớn nhất, cô thậm chí không biết bản thân lấy đâu ra sức lực như thế, giằng ra khỏi người đang giữ cô, xoay người chạy về phía sau.
Thế nhưng, mới chạy được hai bước thì cô dừng lại.
Đằng sau lấy đâu ra cửa ra, đằng sau chỉ có cửa sổ. Trái tim cô lạnh buốt.
“Bốp!”
Người đàn ông túm lấy cô, tát cô một cái: “Cho cô chạy, có bản lĩnh thì nhảy xuống đi! Tiện nhân!”
Nửa mặt của Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng sưng lên, tai ong ong cả lên, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về đằng sau.
Cô lúc này đang nghĩ, từ đây nhảy xuống, có chết không?
“Con khốn, do cô chọn đấy!”
Người đàn ông lại bắt đầu la mắng Tô Ánh Nguyệt.
Bọn họ hình như nghĩ Tô Ánh Nguyệt sẽ không dám nhảy xuống, loại con gái xinh đẹp này mới đầu còn cứng đầu nhưng đến cuối cùng còn không phải ham sống sợ chết mà ngoan ngoãn để bọn họ lăng nhục sao!
“Không biết tốt xấu, các anh em cùng lên, xem loại mặt hàng này có biết...”
Tuy nhiên bọn họ đang cười, khi muốn bước tới lôi kéo quần áo của Tô Ánh Nguyệt, tay Tô Ánh Nguyệt dùng sức bám vào khung cửa sổ, cả người ngã ra sau...
“Mẹ nó, lão đại, cô ta thật sự nhảy xuống.”
“Sẽ không ngã chết chứ?”
“Mẹ nó, tầng hai sao có thể ngã chết chứ, ngã tàn phế còn nghe được...”
“...”
Khoảng cách từ tầng hai xuống mặt đất không hề xa, thế nhưng quá trình này không kéo dài trong lòng Tô Ánh Nguyệt, bên tai còn nghe thấy đám người đó nói chuyện.
Đau đớn trong nháy mắt truyền khắp tứ chi, nhất là vị trí bụng dưới.
Trước khi hôn mê thì có một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền vào tai của cô.
“Động tác nhẹ một chút...”
...
“Tít”
Tiếng của thiết bị nào đó truyền vào tai, Tô Ánh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra.
Nhọt vào mắt là một gương mặt xa lạ của một người phụ nữ, thấy Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, y tá ngạc nhiên lên tiếng: “Cô tỉnh rồi?”
“Cô...” Tô Ánh Nguyệt muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện cổ họng khàn khàn, không phát ra tiếng được.
Y tá cắm ống truyền dịch cho cô, giọng nói mang chút thông cảm: “Cô cũng đừng quá buồn, con sau này sẽ có lại.”
“Cô nói cái gì?” Con gì chứ?
Tô Ánh Nguyệt liên tưởng đến cái đó, vốn dĩ sắc mặt đã tái nhợt, giờ lại càng trắng hơn: “Ý của cô là...”
Là y tá khoa sản, cô đã quen với cảnh này, cùng là phụ nữ với nhay, cô cũng cảm thấy có chút thương tiếc vừa an ủi nói: “Cô ngã từ tầng hai xuống, con mặc dù không có giữ được, nhưng hay thân thể cô không bị thương...”
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, thử vài lần mới phát ra tiếng: “Trước đó tôi thật sự có thai?”
Y tá kinh ngạc: “Cô không biết cô có thai sao?”